Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 636: Đỡ một chiêu của ta!

- Nguỵ Thông, không sai, hắn là sư phụ của ta. Hiện giờ đang giúp ta lấy lại quyền lực mà ta nên có, người sẽ không ngồi dược lâu ở vị trị bang chủ Thanh Long Bang nữa đâu. Giờ đây khắp bang phái đều là mục rữa, ta cần phải thanh tẩy một loạt. Ngươi, nên lui xuống rồi!

Nguỵ Nhiên nhìn Nguỵ Thông, ánh mắt đỏ bừng, hét lên.

Lời nói của Nguỵ Nhiên rơi vào tai đám đông có phần đại nghịch bất đạo, nhưng bọn họ cũng là người sống sót trong nhừng ngày đầu tàn khốc của mạt thế, chuyện mờ ám gì cũng đã thấy qua. Phụ tử tàn sát lẫn nhau thế này không đáng để ngạc nhiên, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là rốt cuộc Nguỵ Nhiên lấy dũng khí ở đâu ra mà lại dám nói chuyện với phụ thân mình như thế.

Lẽ nào dựa vào người mà hắn gọi là sư phụ sao. Bọn họ quan sát Vương Song, trông hắn rất khôi ngô tuấn tú, còn trẻ hơn Nguỵ Nhiên, hắn có thực lực đối địch với Nguỵ Thông không? Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.

- Nguy Nhiên, hỗn xược, hôm nay là trường hợp như thế nào. Bang chỉ là cha của ngươi đó, ngươi lại bất hiếu đến vậy sao!

Ở một nơi không xa, có một nam tử trung niên vẻ mặt lạnh lùng quát mắng Nguỵ Nhiên, dường như rất tức giận.

- Ha, đây chẳng phải Lý thúc à. Thế nào, thấy thế lực của ta yếu nên bắt đầu chuyển hướng rồi à. Chẳng phải trước đây còn muốn cùng ta lật đổ Nguỵ Thông sao!

Nguỵ Nhiên khinh thường, lên tiếng. Tên này trước đây hắn đã liên hệ xong, kết quả đột nhiên thay đổi, hiện tại lại quay ra bày tỏ sự trung thành với Nguỵ Thông.

- Ngươi ăn nói xằng bậy, Lý Quang ta làm việc quang minh lỗi lạc, sao lại cùng người làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được! Ngươi vu khống một cách trắng trợn!

Lý Quang hệt như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, nhảy mạnh lên vẻ mặt tức giận giải biện.

- Bang chủ, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối không liên quan gì đến tên Nguỵ Nhiên này, hắn đang muốn kéo ta lót đệm trước khi chết!

Lý Quang giải thích với Nguỵ Thông.

Nguỵ Nhiên xem thường, liếc hắn ta, cũng lười phải lên tiếng. Tên Lý Quang này có thông đồng với hắn hay không, trong lòng Nguỵ Thông chắc cũng đã biết rõ, căn bản không cần hắn nói gì cả. Nhưng điều khiến Nguỵ Nhiên ngạc nhiên chính là Nguỵ Thông lại xem như không hay biết, chậm rãi cất lời:

- Đương nhiên ta biết người sẽ không liên lạc với tên bất hiếu kia. Lão Lý, người cũng là người đi theo ta thời gian rất dài rồi, với ngươi, ta vẫn rất yên tâm.

- Bang chủ, Nguỵ Nhiên đại nghịch bất đạo, dựa theo quy tắc trong bang của chúng ta thì nên trực tiếp tước bỏ thân phận thiếu bang chủ của hắn, phải chịu nỗi khổ khoét lỗ.

Lại một tên trước đây đã liên lạc xong với Nguỵ Nhiên nhảy ra, không ngừng chỉ trích Nguỵ Nhiên, muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn.

- Đúng, Nguỵ Nhiên…

Dường như kéo theo một loạt phản ứng, có không ít tên trước đây đã đồng ý với Nguỵ Nhiên, bây giờ đều quay ngược lại hướng mùi giáo về phía hắn.

- Một đám hèn hạ!

Nguỵ Nhiên lạnh lùng nhìn đám người này, nói những lời khinh thường. Giờ đây hắn chỉ còn mình Vương Song để dựa dẫm, đối với những tên phản bội, đợi hắn nắm được Thanh Long Bang trong tay sẽ xử lý bọn chúng đầu tiên!

Nguỵ Thông nhìn đám người bên phe Nguỵ Nhiên cố gắng phản bội lại hắn, khoé miệng hắn ta nở nụ cười, tỏ ý bản thân không quan tâm đến hành vi trước đây của bọn họ.

- Nhi tử ngoan của ta, ngươi xem đi, bây giờ không còn ai ủng hộ ngươi nữa. Rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu mà dám nói với ta như vậy, xem ra ta đã coi trọng ngươi quá rồi!

Nguỵ Thông nhàn nhạt nhìn Nguỵ Nhiên, mở miệng nói.

Nhưng lời hắn ta vừa dứt, dưới đài lại xuất hiện những giọng nói khác nhau.

- Thường gia ta cho rằng Nguỵ công tử thích hợp với vị trí Bang chủ của Thanh Long Bang hơn!

Quản sự Thường đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt tươi cười tỏ rõ lập trường của mình. Mà lời này hệt như một cục đá lớn rơi xuống nước, dậy lên ngàn con sóng!

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn sang quản sự Thường, trong đầu có chút choáng váng, chỉ có một suy nghĩ: “Nguỵ Nhiên này thông đồng với Thường gia từ khi nào vậy!”

Thường gia là một trong Tứ Đại Chủ Tể của thành phố Thiên Thuỷ, cũng là một trong số ít thế lực có thể sánh ngang với Hoà Bình Xã. Lời hắn nói ra chính là đại diện cho sự tranh đấu giữa Thường gia và Hoà Bình Xã!

Dù là Sơn Bổn Nhất Phu sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, nhìn khuôn mặt cười híp mắt của quản sự Thường, hắn ta hiểu được, hoá ra bọn họ tính đến đây gây sự.

Khuôn mặt Nguỵ Thông co rút, nhìn quản sự Thường, ròi lại nhìn Nguỵ Nhiên cũng đang ngạc nhiên giống mình, giọng nói vô cùng thấp:

- Được đó, nhi tử ngoan của ta, ta đã xem thường ngươi thật rồi. Không ngờ đến cả Thường gia mà ngươi cũng bám được vào, mà ta lại không hay biết. Lợi hại, lợi hại lắm!

Lúc này Nguỵ Nhiên nào có tâm trạng nghe Nguỵ Thông nói, sự ngạc nhiên trong lòng hắn cũng chẳng nhỏ hơn đám người ở đây là bao, thậm chí là còn lớn hơn. Bản thân hắn biết rõ mình có thông đồng với Thường gia hay không. Họ đường đường là một trong Tứ Đại Thế Lực làm sao có thể nhìn trúng hắn được chứ. Dù hắn có lòng, nhưng cũng không có thực lực này! Mà Thường gia lại lên tiếng ủng hộ hắn như vậy, bản thân hắn nghĩ không ra được nguyên nhân tại sao. Giờ đây hắn gần như mất hết mọi thứ, nếu không phải sư phụ vẫn chưa bỏ rơi hắn…

Bạn cần đăng nhập để bình luận