Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2017: Thần Quang Thần Sơn mở ra!

– Chiến tộc, nghe ý Băng Lam tỷ tỷ nói hẳn là vô cùng cường đại, bọn họ cũng sẽ để ý danh ngạch vào Thời Quang Đàm, thậm chí muốn vượt qua Tinh vực sao!

Tôn Ngôn có chút không hiểu hỏi. Đám người Vương Song cũng đều gật đầu, cảm thấy cũng đều như thế. Một gia tộc kinh khủng như vậy, chỉ sợ còn mạnh hơn Thời Quang Thần Tông, tại sao sẽ để ý Thời Quang Đàm, dù cho nó cũng rất trân quý!

– Ta cũng không biết, Chiến tộc làm việc, không người nào dám hỏi, cũng không có ai có tư cách hỏi thăm!

Trong mắt Lâm Băng Lam lóe lên vẻ kinh dị, khẽ lắc đầu, rõ ràng có thể biết rõ chuyện về Chiến tộc đã là bí ẩn cực lớn.

–Thời Quang Đàm mở ra, ngược lại đưa tới vô số cường giả tới đây, xem ra lần tranh đoạt này được coi như phong vân tế hội!

Vương Song cảm khái một câu, tất cả mọi người đều tán thành, nhao nhao gật đầu.

Ngay tại thời điểm bọn hắn đàm luận, chợt thấy vị cao thủ chiến tộc đứng đó không xa bỗng nhiên chuyển động, đi tới hướng này.

Dưới ánh mắt chăm chú của bọn hắn, vị cao thủ mặc thiết giáp này đi đến bên cạnh của bọn hắn, nhìn chằm chằm bọn họ.

Mọi người chung quanh thấy một màn như vậy, cũng là hết sức kinh ngạc, cái vị “quái nhân” trước đó ai cũng không để ý tới, thậm chí vừa rồi sáu người đại chiến hắn cũng không để ý, đứng nghiêm tại chỗ, hiện tại bỗng nhiên hành động, nhìn mục tiêu tựa như chính là đám người Vương Song.

Trong mơ hồ, mọi người đều lộ ra dáng vẻ tựa như xem kịch vui, thậm chí trong lòng cũng không nhịn được nghĩ ra hai bên tốt nhất cứ đánh nhau đi.

Mấy người Hứa Thiên cũng đều kinh dị nhìn một màn này, ánh mắt không ngừng lấp lóe, đang suy nghĩ quan hệ giữa bọn hắn.

Đám người Vương Song, Tôn Ngôn đều kinh ngạc nhìn thân ảnh đi tới, đối phương trong lúc hành tẩu long hành hổ bộ, mặc dù là một người, nhưng lại giống như là thiên quân vạn mã, vô tận chiến ý đập vào mặt!

– Ngươi là?

Vương Song nhướng mày, đứng dậy nhìn đối phương.

– Chiến tộc, Thần Sơn!

Giọng nói của thân ảnh này cực kỳ hùng hồn, thiết giáp trên người kín không kẽ hở, chỉ có khuôn mặt lộ ra, nhìn đám người Vương Song.

– Thì ra là Thần Sơn huynh, không biết có gì chỉ giáo?

Vương Song mỉm cười, khách sao nói.

Nếu như cái tên này là thật, như vậy gia tộc này hẳn là họ Thần, Thần thị nhất tộc, dường như cùng một dòng họ với Thần Tinh tiền bối, cũng không biết giữa hai bên phải chăng có quan hệ.

Một ý niệm, Vương Song đã lập tức cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

– Trên người hắn, có một cổ khí tức, khiến ta cảm thấy rất quen thuộc!

Thần Sơn không hề che giấu, nói thẳng ra ý đồ tới đây của bản thân, ngón tay chỉ Tôn Ngôn.

– Ta, trên người ta có cỗ khí tức khiến ngươi quen thuộc?

Tôn Ngôn vẻ mặt tựa như nằm mơ chỉ vào mình, trong mắt vô cùng không hiểu, hắn thật sự không quen đối phương!

Lấy trí nhớ của hắn, nếu thật sự từng nhìn thấy đối phương, nhất định sẽ nhớ kỹ!

Bỗng nhiên, trong mắt Tôn Ngôn lóe lên một vòng tinh quang, trước đó thời điểm mới tới, hắn đã bắt đầu cảm giác được sự quen thuộc từ trên người Thần Sơn, chẳng qua lại không nghĩ ra rốt cuộc ở nơi nào!

Bây giờ nghe được đối phương nói như vậy, trong lòng hắn cũng có một sự tò mò.

– Trên người ta có cái gì khiến ngươi quen thuộc?

Tôn Ngôn nhịn không được hỏi.

– Không biết, nhưng có thể khẳng định liên quan tới gia tộc của ta!

Ánh mắt Thần Sơn bình thản nhìn bọn hắn.

– Kì quái, ta chưa từng có gặp qua ngươi, càng chưa từng tới Chiến tộc các ngươi!

Tôn Ngôn thấp giọng lẩm bẩm.

Thần Sơn không nói gì, nhìn Tôn Ngôn, hai tay bỗng nhiên nâng lên, một cổ khí tức giống như nộ long, “ầm ầm”, chiến ý ngập trời dâng lên, hóa thành thực chất, giống như biển lớn mênh mông, tản ra vô tận kim quang!

Chiến ý ngưng tụ, ở trong tay của hắn hóa thành một cái ấn ký kỳ quái, tựa như một bóng người.

Theo sự xuất hiện của đạo ấn ký này, trên người Tôn Ngôn bỗng nhiên có phản ứng, từng tia khí tức không biết tên ở trên người hắn chấn động, dường như đáp lại Thần Sơn.

– Hử!

Thấy thế, quang mang trong mắt Thần Sơn tăng vọt, ấn ký trong tay “vù” một tiếng, như thiểm điện vượt qua khoảng cách giữa hai người, trực tiếp rơi ở trên người Tôn Ngôn.

Tôn Ngôn biến sắc, đang muốn phản kích, bỗng nhiên cảm giác được ấn ký này không có chút công kích nào, không có động tác, mà tò mò nhìn theo.

Sau khi ấn ký này rơi vào thân thể, trong người Tôn Ngôn lập tức chấn động đến cực hạn, chẳng qua, ở thời điểm đạt đến đỉnh phong, loại chấn động kia ở trong người Tôn Ngôn đột nhiên biến mất.

Giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, đột ngột biến mất như thế.

– Ha ha ha ha…

Bỗng nhiên, Thần Sơn cười to một tiếng, tiếng cười hùng hồn chấn động thiên địa, không biết gặp được chuyện gì cao hứng!

Ánh mắt của hắn lập tức trở nên nhu hòa, nhìn Tôn Ngôn, giống như đang nhìn huynh đệ thân thiết của chính mình, không, so với thân huynh đệ còn thân hơn! Ánh mắt ấy, Vương Song cũng hoài nghi bọn họ là song bào thai!

– Ngươi cười cái gì?

Tôn Ngôn có chút buồn bực nói, vừa rồi hắn đang muốn đuổi theo tung tích cái chấn động vừa rồi kia, kết quả không có chút nào chấn động, thậm chí bây giờ, ngay cả ấn ký của Thần Sơn hắn cũng không tìm được!

– Không sao, ngươi, rất tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận