Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2210: Hậu Nghệ trở về (2)

Ba người này chính là chấp niệm của ba tôn thánh giả, lúc trước chấp niệm của bọn họ bởi vì không cách nào kháng cự thời gian trôi qua, cho nên chỉ có thể dung hợp lại cùng nhau để kéo dài thời gian!

Hiện tại Hậu Nghệ ra tay lại có thể tách ra một lần nữa!

- Tộc trưởng, ngươi, ngươi rốt cục trở về!

Ba đạo chấp niệm kích động đến cực hạn, đáng tiếc, thân làm chấp niệm không có nước mắt để chảy ra!

- Tộc nhân của ta!

Hậu Nghệ nhìn đối phương, bỗng nhiên rống to một tiếng, khí tức tăng vọt, muốn nứt vỡ thiên khung:

- A, vận mệnh bất công, Nghệ Tộc ta vì thiên địa lập công, vậy mà rơi vào kết quả như vậy!

Gầm lên giận dữ, có vô số mảnh vỡ thời gian bay múa, giống như muốn khai thiên tích địa một lần nữa, hỗn độn chi lực tràn ngập.

Ngay cả thiên địa cũng muốn thần phục dưới chân hắn, không dám làm trái chút nào.

Vương Song bọn họ đều kinh hãi, may mắn Hậu Nghệ khống chế khí tức của bản thân, nếu không bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ trước tiên.

Phát tiết xong, Hậu Nghệ nhìn ba người, lần nữa thở dài.

Dù cho quét ngang thiên địa càn khôn, vô địch cửu thiên thập địa, hắn cũng không cách nào nghịch chuyển thời gian, phục sinh tộc nhân!

- Tộc trưởng, chúng ta vì Nghệ Tộc mà chiến đấu, chết cũng không tiếc.

Ba đạo chấp niệm mở miệng, không chút nào tiếc nuối và đáng tiếc.

- Có thể đợi đến tộc trưởng trở về, đây là chuyện may mắn của Nghệ Tộc ta.

- Tộc trưởng, lúc trước mặc dù chúng ta chiến tử, nhưng cũng là vì lưu lại một tương lai cho tộc ta.

Một đạo chấp niệm mở miệng, liếc nhìn nhau với hai đạo chấp niệm khác, bọn họ đang muốn kết ấn, nhìn thấy Hậu Nghệ lắc đầu:

- Ta đã biết.

Lời nói rơi xuống, ba người trong lúc bỗng nhiên xuất hiện một quang đoàn sáng chói, từ trên mặt đất bay ra, rơi vào trong tay của hắn!

Quang đoàn tán đi, đó là một đứa trẻ đang ngủ say, mũm mĩm hồng hồng, cực kỳ đáng yêu, cặp mắt đóng chặt, giống như lâm vào giấc ngủ say!

Ở phía trên lông mày của hắn có một ấn ký hình cung màu vàng sậm.

Đây là người Nghệ Tộc.

- Đây là đứa bé thiên phú cực mạng kế tộc trưởng của Nghệ Tộc ta cho đến nay, huyết mạch toàn diện Nghệ Tộc thức tỉnh, nếu nhưng trưởng thành, thành tựu tương lai không kém tộc trưởng.

- Ba người chúng ta liều mạng bảo vệ, lấy thân thể hóa thành trận pháp, phong ấn, lưu lại chờ tương lai, để cho Nghệ Tộc ta một cơ hội xuất hiện lần nữa trong tinh hà.

- Đứa bé này là vốn để Nghệ Tộc ta quật khởi trong tương lai, bản tọa ban cho tên Nghệ Tử, gánh chịu thiên mệnh Nghệ Tộc ta.

Hậu Nghệ nhẹ giọng mở miệng, duỗi tay ra, nhẹ nhàng điểm trên mi tâm đối phương, một giọt kim sắc trộn lẫn dòng máu màu đỏ xuất hiện, có thần hà rực rỡ!

Giống như một viên huyết châu, tiếp xúc với ấn ký chỗ mi tâm của đứa trẻ, ấn ký kim sắc trong nháy mắt bộc phát ra hào quang sáng chói, trực tiếp bao phủ đứa trẻ, rất nhanh, đạo tia sáng này tiêu tán, xuất hiện ở trước mắt mọi người, biến thành một đứa nhỏ 3 ~ 4 tuổi.

Phấn điêu ngọc trác, mi thanh mục tú, cặp mắt giống như ngôi sao!

Trên trán đứa bé, ấn ký hình cung biến mất trong thân thể. Ở trong tay nó còn có một tiểu cung màu tím, cực kỳ nhỏ.

- Nghệ Tử gặp qua tộc trưởng!

Đây.

Đứa bé trước đó chỉ là trẻ sơ sinh, lúc này được Hậu Nghệ trực tiếp giải phong, hơn nữa ban thưởng một giọt tinh huyết Chuẩn Đế.

Giọt máu này, ẩn chứa lực lượng và truyền thừa của Hậu Nghệ, cũng có thể đại biểu truyền thừa của Nghệ Tộc, trực tiếp mở ra linh trí chi môn, tiên thiên tri chi của Nghệ Tử.

- Từ nay về sau, ngươi đi theo Vương Song.

Hậu Nghệ nhẹ giọng mở miệng, nhìn Nghệ Tử.

Mấy người Vương Song đang làm một bảo bảo tò mò, không nghĩ tới Hậu Nghệ bỗng nhiên chuyển dời đề tài lên người mình.

- Tộc trưởng, vì sao vậy?

Ba đạo chấp niệm hết sức kinh ngạc mở miệng:

- Bây giờ tộc trưởng thức tỉnh, vừa vặn tự mình dạy bảo Nghệ Tử.

- Tuy rằng sống sót nhưng hiện giờ thực lực của ta mười không còn một, ta cần thời gian đi khôi phục tu vi, không có thời gian dạy bảo hắn, nên dạy đều ở bên trong truyền thừa, cần tự hắn khai quật, đi đường người khác đã thiết trí tốt, dù mạnh đến đâu cuối cùng cũng có giới hạn, thứ Nghệ Tử cần chính là một con đường hoàn toàn mới, ta hy vọng có thể nhìn thấy một Nghệ Tử vượt qua bản tộc trưởng.

Hậu Nghệ chậm rãi mở miệng.

- Tộc trưởng, Nghệ Tử hiểu rồi.

Đứa bé, không đúng, là Nghệ Tử đồng ý, ngay sau đó nhìn về phía Vương Song.

- Nghệ Tử gặp qua hai vị đại ca!

- Không dám!

Vương Song và Vương Lâm đều giật mình, vội vàng đáp lại, không dám khinh thường chút nào, đây là hy vọng của Nghệ Tộc, còn có Hậu Nghệ ở đây, ai dám khinh thường đối phương, cho dù hắn thoạt nhìn chỉ có 3 ~ 4 tuổi!

Ba đạo chấp niệm sau khi nghe được lời Hậu Nghệ như thế cũng không hề nói gì.

- Tiền bối, ngươi giao Nghệ Tử cho ta, ta thật sự không chịu đựng nổi.

Vương Song cười khổ một tiếng, nhìn Hậu Nghệ.

- Ta nói có thể thì có thể, dù cho Nghệ Tử vẫn lạc, ta cũng sẽ không trách tội ngươi!

Hậu Nghệ bình thản mở miệng:

- Đương nhiên, ta sẽ lấy Bắn Tinh Thuật của Nghệ Tộc ta làm thù lao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận