Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2393: Trở về tương lai! (2)

- Nơi này là địa cầu!

Vương Song đứng trên mặt đất, hết sức kinh ngạc, không ai có thể quen thuộc với địa cầu hơn hắn.

Ánh sáng trên hạt Bồ Đề cũng tiêu tán, hết sức giản dị, Luân Hồi Hâu cũng tiến nhập vào tiểu thế giới bên trong cơ thể của Vương Song, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trước đó Vương Song đã chuyển dời địa cầu vào bên trong Thiên Hoàng Bí Cảnh, bây giờ hắn xuất hiện ở đây, nghĩa là hắn đang ở bên trong Thiên Hoàng Bí Cảnh!

Cảm nhận được khí tức và quy tắc trời đất quen thuộc, ánh mắt Vương Song lộ vẻ mừng như điên.

Sau vài giây, thân ảnh Vương Song khẽ động, Thánh Niệm quét ngang bốn phương tám hướng, trong mắt chính là tất cả mọi thứ bên trong Thiên Hoàng Bí Cảnh!

Nhưng mà, trong nháy mắt khi Vương Song phóng thích Thánh Niệm của bản thân, cũng có mấy Thánh Niệm cường hãn như vậy phát hiện, đánh về phía Vương Song, trong đó, không ít khí tức vô cùng quen thuộc đối với Vương Song.

- To gan, dám xông vào Thiên Hoàng Bí Cảnh!

Một tiếng quát lạnh vang lên, một chùm thần quang sáng sói xuất hiện từ phía xa, tất cả mọi thứ hóa thành thần tiễn đánh tới!

- Xạ Nhật Thần Tiễn!

Vương Song kinh ngạc, nhìn chủ nhân của thần tiễn, là một nam tử trẻ tuổi cực kỳ phong trần tuấn dật, mỗi một sợi tóc dường như đều đang lấp lánh thần quang.

- Nghệ Tử!

Vương Song hơi kinh ngạc, tu vi của người trẻ tuổi này là cảnh giới Thánh Giả, nhưng cường đại hơn rất nhiều so với Thánh Giả bình thường, quan trọng nhất là, hắn biết rõ khí tức của đối phương, đây là Nghệ Tử.

Rốt cuộc thì đã trải qua bao lâu rồi, ngay cả Nghệ Tử đã tấn thăng đến cảnh giới Thánh Giả!

Tâm niệm Vương Song vừa động, thi triển Xạ Nhật Thần Tiễn, bắn ra một thần thông, yên diệt tiễn quang của đối phương.

- Ầm ầm ầm

Một tia sáng khủng bố xuất hiện ở xa xa, một vị lại một vị Thánh Giả xuất hiện, tổng cộng khoảng năm sáu người, hơn nữa, cũng không giống nhau!

Vương Song mừng như điên, rất nhiều khí tức ở đây bản thân vô cùng quen thuộc.

Không giấu khí tức của mình đi nữa, Vương Song triệt để thả khí tức của bản thân ra, lập tức các thân ảnh đều nhận ra.

- Vương Song!

- Sư tôn!

Các thanh âm kinh ngạc vui mừng vang lên, rất nhanh, mấy thân ảnh đã xuất hiện bên cạnh Vương Song, chính là Đao Thánh, Phong Uyên, Nghệ Tử, Nhiếp Minh, có cả Kiếm Vạn Sinh, Lam Phong, Lam Linh Nhi, Lâm Băng Lam, Thu Ảnh Đồng, Chu Vân Nguyệt.

Lúc này, khí tức của bọn họ đều cường đại đến cực hạn, khí tực Thánh Đạo tràn ngập khắp nơi.

Nhìn thấy bọn họ, trong lòng Vương Song bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn yên bình.

Nhưng rất nhanh, Vương Song đã nhíu mày, phát hiện một vấn đề, đám người Tôn Ngôn, Thạch Hạo, Vương Lâm không ở đây.

- Vương Song, ngươi vậy mà không chết, những năm nay ngươi chạy đi đâu vậy?

Lam Phong khiếp sợ nói.

Ở đây, thực lực của Lam Phong hẳn là mạnh nhất, Vương Song mơ hồ phát giác Lam Phong chỉ còn cách Chuẩn Đế một chút nữa mà thôi!

Nhưng người khác đều mồm năm miệng mười hỏi thăm, bọn họ không hề hoài nghi Vương Song là thật hay giả, một người mặt mũi có thể thay đổi, nhưng khí tức thần hồn của hắn thì không thể thay đổi được, bọn họ đều là cường giả trong các cường giả, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này!

- Trở về rồi hẵn nói, vừa hay, ta cũng có việc muốn hỏi các ngươi.

Vương Song khoát khoát tay, nhẹ giọng nói, những người khác nghe vậy, cũng nhanh chóng kéo nhau đi.

Mọi người đi vào bên trong một tòa điện của Thiên Hoàng Bí Cảnh, lúc này, ở đây đã tụ tập không ít cường giả, cũng là những cường giả có quan hệ thân thiết với Vương Song, Chu Càn, Dương Mạt cũng ở trong đó, thậm chí cũng đã đạt đến cảnh giới Thánh Giả.

Nhìn thấy Vương Song xuất hiện, tất cả mọi người là cực kỳ chấn động.

Bên trong đại điện của Thiên Hoàng Bí Cảnh, tất cả mọi người đều tụ tập một nơi, vẻ mặt kích động nhìn Vương Song.

Nhưng Vương Song chỉ nhíu mày, hắn nhìn thấy ánh mắt của một số người lấp lóe, dường như có chuyện gì.

- Ta đã rời đi bao lâu rồi?

Vương Song trầm giọng hỏi.

Đây là chuyện trước mắt hắn muốn biết nhất, bản thân vừa đi vạn cổ, trong đầu đã không còn khái niệm thời gian từ lâu.

- Sư tôn đã biến mất được một ngàn năm rồi, một ngàn năm trước, bọn ta đều tưởng rằng sư tôn đã chết trong tay Đế Quân dị vực.

Phong Duyên nói, nhìn thấy Phong Duyên, Vương Song lúc này mới phát hiện, bây giờ có vài điểm rất giống với Phong Hiên, giống như từ một khuôn đúc ra vậy.

Ở viễn cổ, mình là sư tôn của Phong Hiên, nhưng ở thời đại này, con của hắn vậy mà cũng là đồ đệ của mình, thực sự là vận mệnh vô thường.

Hơn nữa, Vương Song phát hiện, công pháp tu hành của Phong Duyên, rõ ràng là Nhân Hoàng Chân Kinh, lúc trước là do bản thân sáng tạo ra, nhưng bây giờ xem ra, đã trở nên huyền diệu hơn rất nhiều, hiển nhiên là sau này Phong Hiên không ngừng hoàn thiện, cuối cùng truyền thụ lại có Phong Duyên.

- Ngàn năm, vậy mà đã ngàn năm trôi qua rồi.

Vương Song lẩm bẩm, một ngàn năm, nếu là ở viễn cổ, chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, thế nhưng ở thời đại này, đám người Thiên Minh cũng thuế biến cường đại như thế, số lượng Thánh Giả đã gần mười vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận