Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 774: Linh Cốc chín rồi! (2)

Thấy Vương Song, Long Quy dường như vô cùng hưng phấn, không ngừng phát ra tiếng gào trầm thấp, đầu to trực tiếp lướt trên mặt nước, muốn đưa đến, Vương Song cười một tiếng, nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy lên người của Long Quy.

- Khoảng thời gian này thật sự vất vả cho ngươi rồi!

Vương Song ôn nhu nói, hắn biết Long Quy có thể nghe hiểu, thân là sinh vật nhất giai, mặc dù vẫn không thể lên tiếng nói chuyện, nhưng cũng có trí khôn, dĩ nhiên có thể hiểu Vương Song nói gì, vì vậy, trong miệng nó lại phát ra tiếng gầm nhỏ, cùng lúc đó, trong đầu Vương Song xuất hiện âm thanh trầm thấp.

- Không sao cả, chủ nhân, ngươi trở về thật tốt!

Vương Song khẽ mỉm cười, nói với Long Quy nghe một chút về chuyện ở thành phố Thiên Thủy, trí tuệ của Long Quy cao hơn rất nhiều người, bởi vậy Vương Song cũng không xem nó là sủng vật.

Cứ nói chuyện như thế đến xế chiều, nhìn thấy mặt trời đã ngã về tây, Vương Song cũng đứng lên nói:

- Tiểu Quy, ta về đây, có thời gian ta lại đến tìm ngươi!

Long Quy có chút không nỡ nhìn Vương Song một cái, nhưng vẫn gật đầu, cả người chậm rãi chìm vào trong nước, chỉ có ở bên trong sông, thực lực của nó mới mạnh nhất.

Vương Song trở lại căn cứ, không trực tiếp về nhà, mà đến chỗ của Trầm Kỳ và Mặc Vũ Tinh, thấy Vương Song đến, hai nữ nhân đều vô cùng kích động, giống như không ngờ Vương Song vẫn còn nhớ đến bọn họ.

Sau đó, tất nhiên là không thể tránh khỏi một trận "Chiến đấu" tràn ngập niềm vui, "Chiến đấu" xong, Vương Song nhìn hai vị giai nhân bên cạnh, suy nghĩ một chút lại nói,

- Nếu không, các ngươi theo ta về trang viên đi! Dù sao người ở đó cũng nhiều, nhiều thêm hai người nữa cũng không sao, cũng không ai dám nói gì!

Nghe Vương Song nói vậy, ánh mắt của Trầm Kỳ cũng lóe lên vui mừng, có thể vào trang viên của Vương Song, điều này có nghĩa là Vương Song nguyện ý cho bọn họ danh phận là nữ nhân của Vương Song, đây thật sự là một chuyện tốt!

Nhưng mà Mặc Vũ Tình lại hơi do dự, nhìn Vương Song nói khẽ:

- Thế nhưng, Triệu Hân ở bên kia?

Nàng sao có thể quên nữ nhân tên Triệu Hân tác phong giống như sấm sét và thái độ vô cùng mạnh mẽ kia.

- Ta cho các ngươi qua, sẽ không có ai dám có thái độ đâu!

Vương Song khẽ cười nói, khí thế lại vô cùng bá đại, ý tứ cũng rất rõ ràng, ta đã lên tiếng rồi, ai cũng không thể phản đối được, nói gì đến Triệu Hân!

- Ừ.

Nghe vậy, hai nữ nhân đều có chút cảm động, khôn khéo gật đầu một cái, cũng không nói gì nữa, nhưng đều lặng lẽ ghi nhớ rằng Vương Song đã làm tất cả vì bọn họ.

Ngày hôm sau, Vương Song mang hai nữ tử trở lại trang viên, vừa vặn gặp phải Triệu Hân, hai nữ tử đều có hơi sợ hãi, lặng lẽ núp sau lưng Vương Song.

Triệu Hân cũng không có chút biểu cảm kỳ lạ nào, mỉm cười nhìn bọn họ,

- Hai vị muội muội, trước đây bởi vì sự vụ bề bộn, nhất thời xem nhẹ các ngươi, bây giờ lão công có thể đưa các ngươi trở về, cũng giúp ta tiết kiệm một ít tâm tư của ta, sau này cứ an tâm ở lại đây, xem như là nhà mình, nhất định đừng nên khách khí!

Nghe Triệu Hân nói vậy, hai nữ tử đều có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Triệu Hân, thậm chí còn hoài nghi mình nhìn nhầm người. Nào ngờ trong lòng Triệu Hân cũng có chút buồn bực, nàng nghĩ đủ mọi cách để đuổi bọn họ ra ngoài, không ngờ vẫn được mang về, thấy bộ dáng như vậy, nàng cũng hiểu tâm ý của Vương Song, nào dám lên tiếng ngăn cản nữa, đưng thấy bây giờ nàng đã được quyền cao chức trọng, người bên ngoài nhìn vào giống như nữ vương, chỉ có nàng biết tất cả những gì nàng có được đều do Vương Song cho, chỉ cần Vương Song nói một câu, tất cả những gì nàng có bây giờ đều sẽ lập tức biến mất.

Thân là nữ nhân của Vương Song, càng hiểu được tính cách của Vương Song, ta có thể cho phép ngươi lúc bình thường xấu tính này nọ, cũng có thể làm một ít chuyện quá đáng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi vì ngươi, mà ngược lại, chính ngươi không thể nghi ngờ quyết định của ta! Nếu không, địa vị của nàng ở trong lòng Vương Song sẽ trực tiếp mất sạch!

Vương Song nghe vậy thì sắc mặt cũng nhu hòa hơn mọt ít, cũng hai nữ tử ngồi xuống.

- Lão công, thủ hạ truyền đến tin tức, hôm nay Linh Cốc ở ngoài thành đã chín rồi, ta định phái người đi thu hoạch, bây giờ ta đến để nói với ngươi một tiếng!

Triệu Hân nhìn Vương Song, đôi tay nhẹ nhàng tinh tế bóp vai cho Vương Song, ôn nhu nói.

- Ừm, Linh Cốc chín rồi!

Ánh mắt Vương Song sáng lên,

- Ta đi theo xem một chút.

Mặc dù hạt giống Linh Cốc là hắn cho, nhưng bản thân Vương Song cũng chưa từng thưởng thức qua mùi vị của Linh Cốc, nghĩ đến cánh đồng ruộng màu vàng rực một mảng, tâm lý của Vương Song không nói nóng cháy.

Lúc này, Bạch Manh Manh, Triệu Nhược Nam, Từ Đông Đông đều đi ra, thấy Vương Song bọn họ muốn đi thu hoặc Linh Cốc, cũng rối rít đòi đi theo, Vương Song không biết làm sao, không biết làm gì hơn là dẫn theo bọn họ cùng đi.

Lúc này ngoài thành vô cùng náo nhiệt, trong ruộng lúa mạch mênh mông, từng chiếc máy gặt lúa đặt song song thành một loạt, khoảng mấy chục chiếc, lẳng lặng chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận