Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1915: Gặp lại Liễu Thần (2)

- Phó viện trưởng, chúng ta đứng đây rất lâu rồi cũng nên rời đi thôi.

Vương Song bỗng nói rồi từ biệt phó viện trưởng Lâm.

- Hừ. Tại sao thế? Ở đây tu luyện không tốt sao? Chí ít còn mạnh hơn so với chỗ Tây Tinh Vực ngươi.

Phó viện trưởng nghi ngờ hỏi.

- Đây cũng không phải. Chỉ là ta có chút việc cần phải quay về xử lý.

- Nếu đã như vậy thì ta cũng chẳng ép ngươi ở lại. Sau này nếu muốn quay lại, lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.

Phó viện trưởng Lâm cảm nhận được sự kiên định từ Vương Song, biết rằng không thể giữ lại nên cũng không phản đối. Dù sao với đoạn tình cảm này, nếu sau này Vương Song thật sự trưởng thành thì cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Tứ Tượng Đạo Viện họ.

Sau khi từ biệt phó viện trưởng Lâm, Vương Song và Dương Mạt thu dọn đồ đạc, cáo biệt đám người Tần Vũ, Tiêu Thần rời khỏi Tứ Tượng Đạo Viện.

- Vương huynh, núi sông còn gặp lại nhau, hi vọng ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau tại trung tâm Tinh Vực!

Đám người Tần Vũ nói.

Vương Song, Dương Mạt đang đi giữa Sơn Châu thì đột nhiên không gian rung chuyển, hai thân ảnh xuất hiện. Trong đó một người là Thạch Hạo, người còn lại là một nam tử anh tuấn, một thân màu bạc, trong mắt là những vì sao vô tận.

- Liễu Thần? Vương Song nhìn người đó, ánh mắt ngưng trọng. Từ trên người đối phương hắn cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ mà nó thậm chí còn mạnh hơn đám người của phó viện trưởng Lâm.

- Liễu Thần, ngươi Hóa Thần rồi sao?

Lần trước khi hắn gặp người này, hắn biết đối phương là một Tuyệt Thế cao thủ. Bây giờ xem ra quả nhiên là vậy. Loại thực lực này ít nhất cũng là thực lực thuộc Đỉnh Phong Tôn Giả!

- Lần trước gặp được một vị đạo hữu đã cho ta một vài thứ nhờ đó mà thực lực cũng được hồi phục không ít.

Liễu Thần cười nhạt một tiếng, cả người thản nhiên gần như đã khôi phục bản thể.

- Tiền bối đến đây có việc gì?

Vương Song tiếp tục hỏi. Hắn biết Liễu Thần tìm đến mình khẳng định không phải đến ôn chuyện.

- Trước đây ta nghe Thạch Hạo nói ngươi muốn trở về Tây Tinh Vực, ngươi dùng cách gì để trở về?

Liễu Thần liếc mắt nhìn nhóc con rồi nói với Vương Song.

- Đương nhiên là thông qua Truyền Tống trận của Đại Tần Đế Quốc.

Vương Song không chút do dự nói.

Hắn biết cách duy nhất để đi lại giữa Tinh Vực chỉ có Truyền Tống trận hơn nữa Truyền Tống trận này chỉ có tại hai thành phố lớn của Đại Tần Đế Quốc.

- Vậy để ta tiễn ngươi một đoạn.

Liễu Thần bỗng nói như vậy làm Vương Song hốt hoảng rồi nhìn nhóc con với vẻ nghi hoặc mà nhóc con cũng khó hiểu nhìn hắn.

- Khà khà. Yên tâm đi ta chẳng có ác ý gì đâu. Chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện thôi.

Liễu Thần cảm nhận được sự nghi hoặc của Vương Song, cười nói.

Vương Song nghe vậy, tuy trong lòng vẫn còn khó hiểu nhưng chỉ đành đồng ý. Sau đó Liễu Thần vung tay lên một thần quang bao phủ bọn họ sau đó không gian bị xé rách. Vương Song kinh hãi đến nỗi thấy thời gian và không gian như bị đảo ngược, chung quanh mình như kính vạn hoa, thời gian cùng không gian dường như kéo dài và bị bóp méo đi.

- Đây là đang tiến hành du hành xuyên không gian, không cần lo!

Giọng nói Liễu Thần vang lên bên cạnh họ. Cả người nhẹ nhàng thoải mái giống như việc dịch chuyển này khoảng cách này không khác gì việc ăn cơm hằng ngày cả.

- Xuyên qua không gian, đây là loại thần thông này chỉ Thánh Giả mới nắm giữ. Thời không đối chiếu chồng chất, đánh phá không gian là có thể từ trực tiếp từ nơi này chở đến nơi khác, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Ngay cả Truyền Tống trận cũng kém xa.

Trong đầu Vương Song, Tiểu Không kinh ngạc nói.

Nói về không gian, Tiểu Không chắc chắn là người quyền uy trong quyền uy.

- Lần trước gặp mặt, không nghĩ tới Vạn Giới Châu lại ở trên người ngươi.

Liễu Thần đột nhiên nói. Lời này khiến Vương Song giật mình, kinh hãi nhìn hắn.

Vừa rồi hắn thực sự nghe thấy đoạn hội thoại của Vương Song và nhóc con.

- Tiền bối, làm sao ngươi, ngươi biết?

Vương Song lắp bắp nói.

- Khà khà. Ngươi đừng khẩn trương, ta không có ác ý. Vạn Giới Châu tuy tốt nhưng không phải đồ của ta, ta sẽ không giành.

Liễu Thần cười nói.

- Ta còn muốn cảm tạ ngươi vì Chu Thiên thần thuật mà ngươi đã đưa cho Thạch Hạo trước đó. Mặc dù thần thuật đó không phải thần thánh gì mấy nhưng thần kỳ hơn những thánh thuật bình thường. Ta chưa bao có được nó nên đã xem thử, nếu như môn thần thuật này đại thành sẽ có khả năng đo lường tính toán tương lai!

Liễu Thần chậm rãi nói.

- Tiền bối biết về Vạn Giới Châu và Chu Thiên thần thuật sao?

Vương Song có chút kinh ngạc.

- Đương nhiên là biết. Vạn Giới Châu chính là một nửa báu vật. Đáng tiếc nửa còn lại mới là hạt nhân. Một nửa nắm giữ không gian, nửa còn lại là thời gian. Thời không cùng kết hợp lại là vật quý báu nhất.

Liễu Thần tiếc nuối nói.

Chu Thiên Thần thuật do một người lạ sáng tạo ra. Nghe nói hắn quan sát vũ trụ trong nhiều năm cuối cùng sáng tạo ra loại thần thuật này. Nhưng đáng tiếc cuối cùng người này chết đi nên thần thuật đó bị bỏ ngỏ!

- Ngươi có thể có được nó. Xem ra là cơ duyên đấy.

Liễu Thần dường như hôm nay vô cùng phấn chấn nói ra rất nhiều bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận