Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1683: Lai lịch của bộ lạc Vũ Thần (2)

- Ừm, điều này cũng có nghĩa là, đây là cửa ải cuối cùng của chúng ta, mà ta cũng là người cuối cùng xuất thủ!

Vũ Mục nhàn nhạt gật đầu.

- Không sai!

Tứ bá cung kính mở miệng, hắn biết thực lực của thiếu chủ, muốn đi qua chỗ hắn, cho dù là bán bộ Tinh Chủ cũng không chút khả năng nào!

- Nếu đã như vậy, để ta xem xem gia hỏa đến từ Tây Tinh Vực gia hỏa, thực lực rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!

Trên mặt Vũ Mục dường như lộ ra một nụ cười, sau đó không lên tiếng nữa, lẳng lặng khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

...

Trong Trấn Yêu thành, ở sâu trong từng tòa siêu cấp phủ đệ, một đám cường giả khí thế kinh người đến cực hạn tụ tập cùng một chỗ, trước mặt bọn hắn có một màn sáng cự đại, trong đó có từng bóng người, chính là chỗ của đám người Vũ mục.

- Ha ha, sự đối đầu của thiên kiêu đỉnh cấp hai Đại Tinh, thật sự là một trận chiến khiến người ta chờ mong!

Trong đám người, một tiếng cười trầm thấp vang lên.

- Bộ lạc Vũ Thần, đây chính là bộ tộc cổ xưa nhất trong Man Hoang, thiên kiêu số một của bộ lạc, chỉ sợ so với tiểu gia hỏa kia của gia tộc bọn ta còn ưu tú, gia hỏa Tây Tinh Vực kia, rốt cuộc có thể sáng tạo được kỳ tích hay không?

Trong một toàn cung điện cổ xưa, một thanh ảnh mơ hồ vô cùng lạnh lùng mở miệng.

Mặt khác ở một nơi trong phủ đệ, trong không gian tầng tầng lớp lớp, cũng tụ tập rất nhiều nhiệm vụ khủng bố, có chút chờ mong nhìn ánh mắt cự đại trước mắt.

- Vũng nước Đại Tần Đế Quốc này cũng đã lúc bị quấy đục rồi.

Một người thấp giọng cười nói, trong giọng nói tràn ngập ý vị không nói nên lời.

Các nơi, đều không hẹn mà cùng dời ánh mắt về chiến trường trước mắt...

Trên một chỗ hoang dã, Vương Song cùng Dương Mạt lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như đang trầm tư gì đó.

- Sư huynh, phía trước hẳn là trận chiến cuối cùng của chúng ta, chỉ cần thắng, chúng ta có thể tiến vào Trấn Yêu thành, tỷ thí võ với Đại Tần Đế Quốc, sư huynh, một trận chiến này ngươi có nắm chắc không?

Dương Mạt đứng bên cạnh Vương Song thấp giọng mở miệng, dường như tràn đầy lo lắng:

- Ta nghe nói người cuối cùng kia là thiên kiêu số một của Bộ lạc Vũ Thần, bộ lạc này dường như là bộ lạc cổ xưa nhất Man Hoang, Vũ Mục là thiên kiêu số một trên Man Hoang, hay là trận chiến đầu tiên để ta ra tay đi, ta giúp ngươi tiêu hao thực lực đối phương trước, thuận tiện thăm dò một số át chủ bài của đối phương, cứ như vậy, sư huynh có thể chuẩn bị trước khi ra tay!

Vương Song ở bên cạnh lẳng lặng nghe, chờ đến khi Dương Mạt nói xong, hắn xoay đầu lại, nhìn Dương Mạt, lộ ra nụ cười:

- Sư đệ, ngươi biết không, vừa rồi ngươi có nói sai một câu, đây không phải trận chiến cuối cùng, mà là trận đấu đầu tiên của chúng ta tỷ thí Đông Tinh Vực!

- Vũ Mục mạnh hơn, cuối cùng cũng chỉ là một người, không phải Thần, mặc dù bọn họ xưng là bộ lạc Vũ Thần, nhưng không có nghĩa hắn cũng là Thần, chỉ cần là người thì có nhược điểm, ngươi phải tin rằng, trời đất tuy lớn, nhưng một bàn tay của mình đủ để lật úp thiên địa!

- Lòng tồn tại ý chí vô địch, mới có thể thật sự quét ngang vô địch!

Nghe thấy lời nói của Vương Song, thần sắc Dương Mạt chấn động, nhìn trong mắt Vương Song dường như ẩn chứa ánh mắt cổ vũ, trong lòng hắn hơi động, dường như chấn động, không lên tiếng nữa.

- Được rồi, ta nghĩ bọn hắn hẳn là đang ở phía trước đợi rồi, đi thôi, chúng ta qua gặp người được gọi là thiên kiêu số một Man Hoang!

Vương Song nói, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang bay về phía trước.

- Vương tiểu tử, bây giờ ngươi đã đột phá đến Hóa Thần trung kỳ, ta nghĩ, cũng có thể tu hành Vạn Thú Ấn Thức thứ ba rồi, không bằng thừa dịp thời gian này năm giữ Vạn Thú Ấn thức thứ ba, đến lúc đó, đánh cái tên gọi là thiên kiêu số một Man Hoang đến mẫu thân hắn cũng không nhận ra!

Đang phi hành, trong đầu Vương Song bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Thất, nghe thấy thanh âm của Tiểu Thất thân thể Vương Song hơi dừng lại, tốc độ hơi chậm dần, một phần Tinh Thần Lực dung nhập vào trong Vạn Giới Châu, nhìn thấy Tiểu Thất mặt mũi bầm dập đứng ở đó.

- Ngươi đang lo lắng ta không đánh lại đối phương sao?

Vương Song không để ý đến dáng vẻ của Tiểu Thất chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi.

- Làm sao có thể, gia hoả kia sao có thể là đối thủ của ngươi được chứ...

Nghe vậy, Tiểu Thất giống như con mèo bị dẫm đuôi, trong nháy mắt nhảy dựng lên.

Hắn muốn còn lớn tiếng hơn phản bác, chê gia hỏa Võ Mục kia một trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh như nước của Vương Song, cuối cùng, hắn uể oải mở miệng:

- Được rồi, ta thừa nhận, ta lo lắng ngươi không đánh lại đối phương!

- Nguyên nhân?

- Chưa nói đến nguyên nhân, ta nói với ngươi một chút lai lịch của Bộ lạc Vũ Thần này đã, đây cũng là điều mà ta vừa nghĩ đến, trước đó ta cũng ngẫu nhiên nghe từ một vị trưởng bối, nếu không phải vì lần này, chỉ sợ tin tức liên quan tới Bộ lạc Vũ Thần ta đã sớm bỏ quên tại chân trời góc biển rồi!

Tiểu Thất chậm rãi mở miệng, ngữ khí có chút trầm thấp, dường như lâm vào trong hồi ức xa xưa, Vương Song cũng lẳng lặng lắng nghe đối phương nói, cũng không cắt đứt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận