Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1861: Bế quan!

- Thời gian khoảng chừng một chén trà nhỏ thôi, Vương huynh đệ, ngươi xem như là người tỉnh lại nhanh nhất đó, lúc trước có một Tinh Chủ mất đến một tiếng đồng hồ sau mới tỉnh lại!

Kim Bán Nguyệt cười nói.

Vương Song cẩn thận xem xét cơ thể của mình, phát hiện tu vi của mình lại tăng lên một chút, chỉ mới một chén rượu, đã có công hiệu như vậy, Vương Song thật sự vô cùng kinh ngạc.

- Nào, Vương huynh đệ, một bầu rượu này là ba mươi ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm, đừng để lãng phí!

Kim bàn tử lại đổ đầy cho Vương Song lần nữa.

- Một bình này đã ba mươi ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm!

Vương Song hít sâu một hơi, cái này đâu phải là uống rượu, cái này gọi là đốt Nguyên Thạch!

Nhưng mà, Vương Song cũng cảm giác được công hiệu Tiên Thiên Nhưỡng này, đúng là tiền nào của đó!

Uống xong bầu rượu, “Ầm” một tiếng, nguyên lực trong cơ thể của Vương Song không thể áp chế nữa, lần nữa đột phá, trở thành Hóa Thần đỉnh phong!

- Phù

Vương Song mở to mắt, trong mắt dường như hiện lên tử quang, thật sự dọa người, may mà đây là Hóa Thần hậu kỳ đột phá lên đỉnh phong, chỉ là một bước đột phá nhỏ, sẽ không dẫn đến Lôi Kiếp.

Nguyên lực đột phá, đối với Vương Song mà nói, Chiến Đấu Lực cũng sẽ không tăng lên bao nhiêu, chỉ một ít mà thôi.

Kim Bán Nguyệt cũng nhận ra Vương Song đã đột phá, ánh mắt lóe lên kinh hãi.

- Được rồi, Kim đại thiếu, có gì thì cứ nói gì, Lâm phó viện trưởng còn đang chờ ta trở về, ân tình của ngươi ta đã nhận rồi, nếu sau này ta thật sự đột phá đến Tôn Giả, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của Kim gia các ngươi.

Vương Song nhìn chằm chằm đối phương, chỉ vì bữa cơm này, Kim Bán Nguyệt đã tốn hết ba trăm ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm, ân tình này, cho dù Vương Song muốn không nhận cũng không thể được.

- Ha ha,ta nghe nói tòa Thánh Cảnh kia của Đại Tần Đế Quốc sắp mở, Tứ Tượng Đạo Viện ngươi còn chiếm được ba phần danh ngạch, ta muốn một cái danh ngạch.

Kim Bán Nguyệt cười nói.

- Một cái danh ngạch, Kim gia các ngươi cũng có thể giải quyết được, cần gì phải nhờ đến ta?

Vương Song hơi kinh ngạc. Danh ngạch Thánh Cảnh thì hắn biết, trước đó Lâm phó viện trưởng đã từng nhắc đến, đây là di tích khi một vị Thánh Giả chết đi để lại, bị Đại Tần Đế Quốc đoạt được, giao cho Tứ Đại Đạo Viện trông giữ. Trước đó các nhân vật cấp cao của Đại Tần Đế Quốc quyết định, ai có thể trở thành quán quân trong Tiềm Long Uyên, như vậy thế lực của hắn sẽ có được ba phần danh ngạch tiến vào Thánh Cảnh!

- Danh ngạch của Kim gia đã đủ rồi, ta cũng không tiện đi cướp, nhưng danh ngạch của Tứ Tượng Đạo Viện các ngươi có nhiều mà.

- Được, ta sẽ nói với Lâm phó viện trưởng một tiếng, đến khi Thánh Cảnh mở ra, ngươi đi vào cùng với ta.

Vương Song gật đầu, không cự tuyệt, hôm nay Kim bàn tử xem như đã bỏ ra rất nhiều, chỉ là một cái tên mà thôi, cũng không có vấn đề gì với hắn.

- Vậy xin đa tạ Vương huynh đệ, bầu rượu này ngươi cầm đi, về đến Tứ Tượng Đạo Viện lại uống nữa!

Kim Bán Nguyệt cười tươi như hoa, lấy ra một bình Tiên Thiên Nhưỡng đưa cho Vương Song.

Vương Song cũng không cự tuyệt, lập tức cất nó đi, đây chính là linh tửu cực phẩm, bản thân có thể cho Dương Mạt nếm thử một chút.

Hai người đều vui vẻ, cuối cùng, bọn họ trao đổi Truyền Tấn Tinh Thạch cho nhau, sau đó Vương Song cũng rời khỏi tửu lâu.

- Kim đại thiếu, vị kia là ai vậy, còn phải khiến ngươi xem trọng như vậy, bữa cơm hôm nay, đã có thể vượt qua toàn bộ thân gia của một vị Tinh Chủ rồi

Ngọc Nương đi vào phòng, vẻ mặt kinh ngạc nói.

- Hắc hắc, đây chính là chỗ dựa của Kim đại thiếu ta, thiếu gia ta sao có thể không cẩn thận hầu hạ được!

Kim Bán Nguyệt cười nói, ánh mắt mị hoặc nhìn đối phương,

- Tiểu bảo bối, đã lâu rồi không gặp ngươi, có nhớ ca ca không…

- Hi hi, ngươi thật là xấu a, Kim đại thiếu...

Trong phòng truyền đến âm thanh của nam nữ vui đùa ầm ý, nhưng bị trận pháp ngăn cách âm thanh, không ai có thể nghe thấy được.

......

Vương Song dựa vào địa chỉ trong trí nhớ, cuối cùng tìm được đám người Lâm phó viện trưởng trong một trạch viện, bọn họ đều đang chờ mình.

- Thật ngại quá, phó viện trưởng, ta đến trễ.

Vương Song có chút xấu hổ nói.

- Không sao, chuyện đã được giải quyết rồi, vậy ta đi thôi.

Nghe vậy, Lâm phó viện trưởng lại nói, lập tức vung tay lên, mọi người trước mắt lậ tức bị cuốn vào, nháy mắt, thân ảnh của đám người Lâm phó viện trưởng đã biến mất, biến mất ngay tại chỗ.

Đến Tứ Tượng Đạo Viện, đám người Vương Song nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, đều cảm giác như vừa sống sót sau một trận tai nạn.

- Thánh Cảnh mười năm nữa sẽ mở, hy vọng các ngươi chuẩn bị kỹ càng!

Lâm phó viện trưởng nhìn mọi người, chậm rãi nói,

- Thời gian mười năm, cần phải tăng tu vi của bản thân lên hết mức có thể, đến lúc đó vào trong mới không bị thiệt.

- Vâng, phó viện trưởng đại nhân!

Tất cả mọi người là gật đầu.

Nói xong, mọi người lập tức rời đi, Vương Song ở lại nói với phó viện trưởng về yêu cầu của Kim Bán Nguyệt.

- Một cái danh ngạch mà thôi, không sao, đến lúc đó ngươi quyết định là được rồi.

Lâm phó viện trưởng cũng sảng khoái đồng ý, lần này Vương Song đã giành đến ba phần danh ngạch cho Tứ Tượng Đạo Viện bọn họ, một cái danh ngạch mà thôi, không tính là gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận