Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2014: Thiên kiêu tụ tập dưới núi Thời Quang! (3)

Tôn Ngôn nhìn Hứa Thiên, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Băng Lam nói:

– Chẳng qua lần này hình như không có sát thủ Minh Điện giúp hắn, chỉ có một tên của Ma Kha nhất tộc thôi, như vậy, chúng ta chẳng phải là nhiều người khi dễ ít người sao!

Lâm Băng Lam cũng không có nhìn Hứa Thiên, mà là nhìn đạo thân ảnh mặc thiết y cách đó không xa!

– Người của Chiến tộc!

Trong mắt Lâm Băng Lam lóe lên tia sáng, môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói biến ảo khôn lường.

Tựa như chú ý tới ánh mắt của Lâm Băng Lam, vị nam tử từ khi đến vẫn một mực nhắm mắt kia bỗng nhiên mở to hai mắt, chiến ý cực kỳ khủng bố gấp mười lần phóng lên tận trời, giống như sóng gợn biển cả, hội tụ thành một bóng người mờ ảo, hiển hiện trên đỉnh đầu của hắn!

“Rầm”

Phương viên ngoài trăm thước, một cỗ áp lực khổng lồ đến cực điểm áp bùng nổ, ép tới nỗi khiến tất cả mọi người gần như đều phải khom lưng, không thể đứng thẳng dậy được!

– Này, chiến ý thật kinh khủng, chiến ý như vậy, thậm chí có thể trấn áp một vị Tôn Giả rồi!

Tôn Ngôn cũng bỗng nhiên giật mình, nhìn về thân ảnh phía trước, chẳng qua, không biết vì sao, Tôn Ngôn lại cảm giác được ở trên người đối phương có từng tia quen thuộc, tựa như từng thấy ở nơi nào, bản thân rõ ràng vô cùng nhớ kỹ, thế nhưng, bản thân căn bản chưa từng gặp đối phương!

– Băng Lam tỷ tỷ, Chiến tộc là cái gì?

Tôn Ngôn nghe được lời nói của Lâm Băng Lam, tò mò hỏi.

– Tinh thần chân ý, không tệ, không tệ!

Đối diện, thân ảnh kinh khủng kia bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí giống như đao kiếm, âm hưởng vang dội!

Nói xong, thân ảnh này không tiếp tục lên tiếng, giống như chư hùng trên chiến trường, ngoài Lâm Băng Lam ra, không ai có thể được hắn để ở trong mắt!

Lâm Băng Lam không có giải thích, mà là nhìn về phía Hứa Thiên, trong con người như mộng như ảo hiện lên một vòng sát khí kinh người.

– Hứa Thiên, người của Minh Điện kia đâu?

Lần nữa nhìn thấy Lâm Băng Lam, sắc mặt Hứa Thiên không có chút kinh ngạc nào, bình thản nói:

– Thời điểm nên xuất hiện thì sẽ xuất hiện, làm sao, Lâm Băng Lam, muốn báo thù? Ngươi cũng tìm được người giúp đỡ, chớ bị một đám áo giá túi cơm lừa gạt, con chó con mèo gì cũng đều tin tưởng!

– Con chó con mèo? Hứa Thiên, đừng nói Băng Lam tỷ tỷ, cho dù một mình ta, cũng đầy để đánh ngươi đập cho ngươi ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra!

Tôn Ngôn nhìn đối phương, không đợi Lâm Băng Lam trực tiếp châm chọc nói.

Nghe được lời Tôn Ngôn nói, trong mắt Hứa Thiên loé lên một tia sát khí:

– Đệ tử của Đế Thần Học Viện thì ra cuồng vọng như thế, xem ra lão bất tử Lâm Tinh Hà kia thật đúng là dạy dỗ được một đám phế vật chỉ biết nói khoác lác!

– Hứa Thiên, cái tên này giao cho ta!

Bỗng nhiên, Ma Phong ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Ngôn.

– Tiểu tạp chủng, không nghĩ tới ngươi thế mà còn dám đến nơi này, vừa hay, triệt để phế bỏ ngươi, để tiện nữ nhân Ma Kha Tĩnh kia tiện triệt để hết hy vọng!

Sắc mặt Ma Phong băng lãnh, nhìn Tôn Ngôn!

– Tiện nữ nhân? Ta muốn nghiền nát răng của ngươi, đập nát cái bản mặt của ngươi!

Nghe vậy, Tôn Ngôn biến sắc, ngữ khí băng lãnh đến cực điểm!

Mặc dù Tôn Ngôn bình thường hi hi ha ha, thoạt nhìn một bộ không tim không phổi, nhưng Vương Song hiểu rõ trong lòng đối phương cũng có vảy ngược của chính mình, đó chính mẫu thân của hắn!

Phụ thân hắn và hắn bị phế sạch tu vi, mẫu thân thì bị giam giữ, đối với một thiếu niên mà nói, đây là một đả kích nặng nề cỡ nào, thậm chí có khi không gượng dậy nổi cũng không phải chuyện gì kỳ quái!

Thế nhưng, tiểu tử Tôn Ngôn này lại vẫn cứ đi ngược dòng nước, luôn tạo nên kỳ tích trong những điều không thể!

Từ trong lần tiếp xúc trước đó, Vương Song đã biết Tôn Ngôn vô cùng để ý mẫu thân của mình, bây giờ vị thiên kiêu của Ma Kha nhất tộc này mở miệng nói như thế, chính là lửa đổ thêm dầu, nghĩ đến hậu quả của việc chọc tức một vị chân mệnh thiên tử, trong lòng Vương Song đều đang vì đối phương mặc niệm ba giây!

– Tốt, ta cũng thực sự muốn nhìn xem tên tạp chủng như ngươi rốt cuộc mạnh tới cỡ nào! Vừa vặn trưởng lão đã phân phó ta, để cho ta lần này hoàn toàn phế bỏ ngươi!

Ma Phong lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt sát ý từ từ tràn ngập!

– Vừa vặn, thừa dịp Thời Quang Thần Sơn còn chưa mở ra, bắt ngươi làm nóng người!

Ma Phong nói xong, chậm rãi dậm chân đi về phía trước, một cỗ khí tức mãnh liệt giống như là vòi rồng xông tới, áp về phía Tôn Ngôn.

Đối mặt với khí thế áp bách của Ma Phong, hai mắt Tôn Ngôn lạnh lẽo, ngăn cản Vương Song đang muốn tiến lên:

– Vương Song đại ca, đây là chuyện của chính ta, cứ để ta tới xử lý!

– Vậy ngươi cẩn thận, cái tên này khó đối phó!

Vương Song nghe vậy, khẽ gật đầu, dặn dò một câu.

– Yên tâm, ta hiểu rõ!

Khuôn mặt Tôn Ngôn hiện lên một nụ cười, nhìn Ma Phong, cũng chậm rãi tiến lên một bước!

“Ầm”

Như khí thế giống như long hổ va chạm, tựa như hai tòa Thái cổ thần sơn ầm ầm va chạm vào nhau, nhấc lên vô biên sóng lớn, trong phương viên ngàn mét, đông đảo các thiên kiêu cũng cảm nhận đều một cỗ lực lượng vô cùng cường đại bộc phát, thân thể của bọn hắn nhao nhao lui lại, không thể thừa nhận cỗ lực lượng này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận