Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 865: Phòng ngự mạnh nhất-------ánh rạng đông của hy vọng (2)

- Được rồi, có thể phỏng đoán của chúng ta có sai lầm, kế hoạch lúc trước của chúng ta phá sản, thành phố Giang Nam bị diệt thì bị diệt, nhiều lắm thì chúng ta lại tìm kiếm một căn cứ khác, chính là ánh sáng trắng này lại là chuyện gì?

- Ta cảm thấy tất cả chuyện xảy ra hai ngày nay đều vượt qua dự đoán của chúng ta, ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích không! Lâm thân ái!

Trong đó một nam tử trên mặt có râu mở miệng, một câu phổ thông cũng không lưu loát biểu đạt ra ý của hắn!

- Đa Mông, ngươi không phải là cấp trên của ta, còn không có quyền chất vấn ta!

Khải Lâm không có để ý nghi ngờ của nam tử, lạnh nhạt nói một câu, tiếp tục nghi hoặc nhìn lên không trung xa xa!

- Há, bằng hữu của ta, đây là thái độ ngươi đối với chiến hữu sao!

Nam tử được gọi là Đa Mông có chút bất mãn mở miệng, trên trán hắn còn có một đạo ấn ký tia chớp, làm hắn bỗng dưng có thêm vài phần tà ý! Đa Mông, một trong mười hai thiên sứ dưới trường Thần Chủ------ Điện Thiên Sứ!

- Được rồi, Đa Mông, Thần Chủ đại nhân để chúng ta tới là phối hợp Khải Lâm, không được làm loạn!

Một người thân hình rất cường tráng nhướng mày, trầm giọng mở miệng, lời nói giống như sấm rền, thân hình cường tráng gần như là một con gấu chó, hắn là Katel, một trong mười hai chi chiến sứ------ Lực Thiên Sứ!

Hai người đều là tồn tại Nhất Giai đỉnh, nhưng năng lực của bọn họ bổ sung cho nhau, một khi liên thủ, cho dù đánh một trận với cường giả Nhị Giai cũng có thể!

Hơn nữa, sở dĩ trước đó bọn họ có tự tin giết được con Zombie Nhị Giai kia, vẫn là bởi vì lúc trước, Thần Chủ từng đưa cho bọn họ một vật phẩm!

Nghe thấy Katel nói, Đa Mông có chút tức giận ngầm miệng, hắn cùng với Katel là huynh đệ tốt, hắn có thể không cho Khải Lâm mặt mũi, nhưng phải giữ thể diện cho huynh đệ tốt của mình!

Ngay lúc toàn bộ thế lực vì thế mà khiếp sợ, mấy người Thu Báo Quốc trên tường thành đều ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn tất cả trước mắt, cảm nhận được trên tường thành phát ra ánh sáng vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng mặt trời, bao phủ toàn bộ căn cứ bên trong!

Trong ánh sáng này, tất cả mọi người cảm giác được một loại bất khuất vĩnh hằng, cảnh tượng bất hủ bất diệt, giống như chỉ cần có ánh sáng này ở đây, thế gian này sẽ không có lực lượng gì có thể giết chết được bên trong bảo hộ!

- Đây, đây là thứ gì? Ta cảm thấy thương thế của mình đang khôi phục!

Có người kêu to lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cánh tay gãy của mình đang bắt đầu hồi phục như cũ!

- Thật ấm áp, giống như được mẫu thân vuốt ve, tay bị đứt của ta cũng khôi phục một lần nữa!

- Trời a, đây là thế nào, sao lại thế này, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không bằng lòng để chúng ta chết đi sao!

- Chúng ta không cần phải chết, thật tốt quá!

Tất cả mọi người trên tường thành phát ra từng tiếng kinh hô, cảm nhận được tình huống kỳ tích này, đều hưng phấn nhảy lên, có người mang loại tình hình này hướng về thượng đế, phật tổ... ...chờ thần phật hiển linh đầy trời.

Mọi người trong căn cứ rõ ràng cũng đã nhận ra ánh sáng màu trắng thông thiên triệt địa, chỉ cần không phải người mù không có nhìn thấy, đều là vô cùng kinh ngạc, dưới sự bao phủ của ánh sáng này, bọn họ đều cảm giác được một tia ấm áp bao quanh trong lòng, tâm hồn trở nên vô cùng tĩnh lặng, đã không còn khủng hoảng lúc trước, bất an, tựa như ánh sáng màu trắng này có thể ngăn cản hết tất cả mưa rền gió dữ!

- Đây là... ...

Đám người Đổng Châu khiếp sợ nhìn một màn này, trong lòng cũng trào ra một mạt mừng như điên, bất chấp tất cả chạy ra bên ngoài, đợi ra ngoài mới phát hiện, trên đường cái đã đứng đầy bóng người nối tiếp nhau!

Các nàng đều ngẩng đầu nhìn ánh sáng màu trắng bao phủ căn cứ, trên mặt lộ ra sự hy vọng.

- Có lẽ, chúng ta còn chưa thất bại!

Đổng Châu thì thào tự nói, nghĩ tới người kia dẫn dắt bọn họ tới hiện tại, nam tử kia không ngừng tạo ra kỳ tích, giống như có chút dựa dẫm!

- Này, ta nhớ ra rồi, đây là thành chủ lúc trước có nói qua----- ánh sáng rạng đông của hy vọng!

Trong mắt Lý Tân hiện lên vẻ suy tư, hình như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt mừng như điên mở miệng.

- Đây là thần thông mà tường thành này có, thành chủ có nói qua, có điều kiện nhất định, sẽ kích phát ra đạo thần thông này, phóng thích quang huy ra bên ngoài, trong vòng thời gian một ngày sẽ ở trong trạng thái vô địch, bất kể công kích gì cũng không thể đánh bại lớp phòng ngự này!

- Có lẽ, hẳn là chiến ý của chúng ta kích phát ra đạo thần thông này!

Nghe được Lý Tân giải thích, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng như điên, không ít người càng sùng bái Vương Song, tuy Vương Song không ở đây, nhưng hắn để lại gì đó một lần lại một lần cứu vớt sinh mạng của bọn họ!

- Ngươi nói loại thần thông này chỉ có thể bảo vệ trong thời gian một ngày!

Thu Báo Quốc không để ý những cái khác, nghe được Lý Tân nói, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận