Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 307: Rừng rậm khủng bố

Có điều bọn hắn không phải đã sớm xuất phát sao, tại sao lại ở chỗ này?

Mang theo loại nghi hoặc này, Thu Ảnh Đồng xuống xe đi đến chỗ Lương Vân Hải.

Bọn người Vương Song hiếu kỳ đi theo xuống dưới.

- Tiểu Đồng, các ngươi tới.

Lương Vân Hải nhìn thấy bọn người Vương Song, không chút nào không kinh hãi, lần trước đã gặp Vương Song, gật đầu với Vương Song, nhìn Thu Ảnh Đồng, cười khổ một tiếng, lộ ra cảnh tượng sau lưng.

Phía sau Lương Vân Hải là một khu rừng rậm rộng lớn, từng cây đại thụ san sát, còn có đông đảo thực vật không biết tên nở rộ, từng đoá từng đoá hoa tươi đua nở, đủ mọi màu sắc, nhìn qua vô cùng kiều diễm, có điều trong một khu rừng rậm kỳ quái như thế lại không có một chút âm thanh của chim thú, yên tĩnh vô cùng, thậm chí có thể nói là giống như đã chết.

Trong rừng rậm, có một đường lớn, nhưng lại rất dài, càng đi đến càng hắc ám, có một loại cảm giác mông lung, giống như khu rừng rậm này là một cái miệng lớn, cắn nuốt hết thảy người dám can đảm tiến vào bên trong.

Thu Ảnh Đồng chỉ nhìn một chút, chỉ là một gốc cây, thân thể nàng cũng là một Tiến Hóa Giả, cảm giác siêu việt hơn người bình thường, lúc nhìn thấy rừng rậm này ẩn ẩn phát giác được một cỗ nguy hiểm, cỗ nguy hiểm này vô cùng cường đại, thậm chí đủ để khiến bản thân cũng có chút rùng mình, không dám hướng về phía trước!

Thu Ảnh Đồng nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi nhìn Lương Vân Hải, trầm giọng mà hỏi:

- Lương thúc, cuối cùng là chuyện thế nào?

Khi nói chuyện, mấy người Vương Song, Triệu Hân, Lý Tân cũng hướng về phía trước, nhìn về rừng rậm phía trước giống như một cái miệng mở, lông mày nhíu lại, bọn họ đều cảm giác được một chút nguy hiểm, có điều Vương Song ở trong loại nguy hiểm này lại cảm giác được một chút cảm giác không nhau, trực giác có thể gọi là khủng bố của hắn mơ hồ cảm thấy được một chút sinh cơ chất chứa trong nguy hiểm vô tận này, hắn không biết cỗ nguy hiểm này là cái gì, sinh cơ là cái gì, nhưng lại hiểu rõ lần này khả năng có chuyện không bình thường phát sinh!

- Ai, ta cũng là không nghĩ tới vậy mà lại gặp được loại chuyện này!

Lương Ngọc Hải thở dài, quay đầu nhìn rừng rậm sau lưng, trên mặt vẫn lộ ra một tia hoảng loạn:

- Lúc chúng ta vừa mới đến nơi này, ta cảm giác được một trận bất an, thế là ta dừng lại, phái một số người tiến đi tìm hiểu tình huống, có người muốn mai phục chúng ta hay không!

- Ai ngờ, mười mấy người đi vào toàn bộ đều không có tin tức truyền đến, thậm chí, không ai trở về!

Nói tới chỗ này, ánh mắt Lương Vân Hải lộ ra một tia hoảng sợ không che giấu được:

- Về sau, ta lại phái hai Tiến Hóa Giả đi vào trong đó, muốn biết phát sinh cái gì... .

- Kết quả thế nào?

Nghe vậy, Thu Ảnh Đồng có chút lo lắng mở miệng, bây giờ thực lực bọn họ tổn hao nhiều, bất luận một Tiến Hóa Giả nào cũng đều là cự đại tài phú, không thể tổn thất được!

- Kết quả…

Lương Vân Hải cười khổ một tiếng, có chút cười thảm nói:

- Bọn họ không ai đi ra, thậm chí ngay cả một tiếng cầu cứu cũng không có, giống như tan biến trong hư không! Cũng tìm không được nữa!

Nghe được lời Lương Vân Hải, trong lòng tất cả mọi người chấn động, nhìn lên rừng rậm trước mặt, giống như không phải một thắng địa nở đầy hoa tươi, mà chính là một chỗ tử vong.

- Cái này sao có thể? Ngay cả Tiến Hóa Giả cũng bị rừng rậm này nuốt hết! Không có một chút!

Thu Ảnh Đồng có chút không dám tin, tự lẩm bẩm.

- Ai, người nào cũng không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện loại tình huống này! Ta cũng là cố ý đứng ở chỗ này, muốn nhắc nhở các ngươi, không nên tùy tiện tiến vào!

Lương Vân Hải cũng thở dài một tiếng, đột nhiên nhìn Vương Song, nghĩ đến chiến tích trước đó của Vương Song, con mắt hơi hơi sáng lên.

Lương Vân Hải nhanh chân đi đến bên người Vương Song, nhìn Vương Song, có chút chờ mong mở miệng:

- Có điều, Vương đội trưởng thực lực kinh người, lúc ấy thậm chí có thể giết chết Thôn Phệ Giả khủng bố như vậy, có lẽ ứng đối tình huống của rừng rậm này không phải vấn đề gì!

- Hừ, nghĩ đẹp lắm, các ngươi sợ chết, muốn để cho chúng ta xuất thủ đầu tiên! Thật nghĩ chúng ta ngu ngốc à!

Vương Song còn chưa mở miệng, Vương Hổ sau lưng đã trực tiếp cười lạnh một tiếng, không chút do dự cự tuyệt.

Nghe được khu rừng rậm này khủng bố, bọn họ cũng có chút bỡ ngỡ, tuy nhiên thực lực Vương Song cường đại, nhưng bọn hắn sẽ không để Vương Song làm tiểu tốt xông pha chiến đấu cho người khác.

Vương Song ngược lại không có để ý, chỉ có chút hiếu kỳ nhìn rừng rậm trước mặt, đến nay lâu như vậy, hắn giết qua vô số Zombies, cũng giết được thú biến dị, nhưng loại địa phương kỳ lạ này lại là lần đầu tiên gặp được, kẻ tài cao gan cũng lớn, Vương Song cũng không nhịn được hứng thú.

- Nơi này ngược lại là kỳ quái, ta đi thăm dò nhìn một chút ngược lại cũng không sao cả!

Vương Song cười nói với Lương Vân Hải.

- Vương đội... .

Những người khác nghe vậy cũng biến sắc, tựa hồ không nghĩ tới Vương Song vậy mà lại đáp ứng. Bởi vậy đều có chút nóng nảy, Vương Song là kinh thiên chi trụ của bọn họ, vạn nhất có việc, bọn họ không ai có thể gánh vác phần trách nhiệm này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận