Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2172: Diệt Ngô gia

Nghe Ngô Đạo Tử nói vậy, hai người Ngô Tam Mệnh, Ngô Trường Hà đều thở phào, xem ra lão tổ vẫn muốn giúp bọn họ.

Bọn họ cũng biết một chút chuyện trong Ngô gia, mặc dù đám người Vương Song rất mạnh, nhưng nếu thật sự trở mặt, bọn họ cũng không phải không có sức phản kháng!

Ngô Thiên cũng âm thầm thở phào, hai người Ngô Tam Mệnh, Ngô Trường Hà đều là cường giả trong tộc bọn họ, cũng là những người ủng hộ bản thân trèo lên làm gia chủ Ngô gia!

Cho nên, nếu có thể giữ được, vẫn là tốt nhất.

Nhưng mà, đám người Vương Song nghe vậy, chỉ nở nụ cười, khóe miệng Vương Song nhếch lên tạo thành một đường cong, nhìn đối phương,

- Ngươi như vậy là đang uy hiếp bọn ta sao?

- Không phải uy hiếp, mà là nói ra sự thật.

Ngô Đạo Tử lãnh đạm nói.

- Ầm

Vương Song lắc đầu, không tiếp tục nói nhảm nữa, hóa chưởng làm đao, một đao đánh xuống! Một đao quang kinh thiên xuất hiện, hoành không vạn trượng, giống như Thiên Phạt Chi Nhận, trực tiếp chém Ngô gia thành hai nửa!

Dưới đao quang kia, nhân số tử vong của Ngô gia đạt đến gần một phần mười!

Nhưng người này, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.

Về phần Ngô Đạo Tử, chỉ nhìn thấy đao quang lóe lên, muốn ngăn cản, cũng không có cơ hội!

Trước cổng lớn của Ngô gia, tất cả mọi người đền sững sờ nhìn Ngô phủ bị chém làm hai nửa, đao khí tung hoành trời đất thế này còn chưa tiêu tán, trên mặt đất, một cái khe dài mấy ngàn kilomet xuất hiện, kéo dài đến tận cuối chân trời!

Khe này không biết sâu bao nhiêu, ở hai bên khe rãnh, có thể nhìn thấy đoạn tàn tích, thậm chí một số người còn nghe được tiếng kêu thảm thiết từ trong đó phát ra.

- Hỗn trướng!

Ngô Đạo Tử cuối cùng cũng kịp phản ứng, nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức Tôn Giả không ngừng khuếch tán, giống như một sinh linh nổi nổi giận, gia tộc mình bị người này hủy đi, bây giờ cũng không thể hòa giải được nữa, nếu không, Ngô gia cũng không cần sống tiếp.

Vô số nguyên lực hội tụ trên đỉnh đầu Ngô Đạo Tử, hóa thành kiếm quang bảy màu lớn cả ngàn kilomet, tỏa ra ánh sáng lung linh, ầm ầm chém thẳng về phía Vương Song!

- Để cho ta đi!

Tiểu Thất bỗng nhiên nhảy ra, nhìn kiếm quang bảy màu đang rơi xuống, mỉm cười, đánh một quyền về phía trước.

Bây giờ hắn, tu vi đã là Tôn Giả lục trọng thiên, mạnh hơn nhiều Ngô Đạo Tử, đánh một quyền này, nguyên lực kinh khủng hội tụ, hóa thành một đạo thần quang, đánh nát kiếm quang bảy màu trước mắt!

- Rầm

Đánh nát kiếm quang, thần quang cũng không ngừng lại, tiếp tục rơi xuống trên người Ngô Đạo Tử, cơ thể đối phương trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, miệng không ngừng ho ra máu.

- Yếu, thực sự quá yếu!

Tiểu Thất nhìn đối phương, không ngừng lắc đầu, dường như cực kỳ thất vọng.

Nghe thanh âm khinh thường của Tiểu Thất, tất cả mọi người trong Ngô gia đều biến sắc, cực kỳ phẫn nộ, ngay cả Ngô Đạo Tử đang phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh hãi nhìn, hắn không ngờ, người bên cạnh Vương Song cũng là Tôn Giả, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn cả mình

Ngô Đạo Tử không khỏi nhìn về phía Thu Ảnh Đồng và Dương Mạt, trong lòng chấn động, chẳng lẽ hai người này cũng là cảnh giới Tôn Giả?

Trong lòng Ngô Đạo Tử hít sâu một hơi, dường như nghĩ đến điều gì,

- Chí Tôn Chiến, các ngươi là thiên kiêu đến tham dự Chí Tôn Chiến!

Nghe cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều trở nên nghiêm trọng, ánh mắt chấn động nhìn đám người Vương Song, Chí Tôn Chiến, tất nhiên bọn họ biết rõ, đó là các thiên kiêu cao cấp nhất vũ trụ tham dự, hội tự thiên kiêu của chư thiên.

Không có bản lĩnh nhất định, sẽ không dám tham dự!

Nếu những người này là thiên kiêu tham dự Chí Tôn Chiến, bọn họ có thể hiểu tại sao những người này lại cường đại như vậy.

- Đoán đúng rồi, đáng tiếc, không có thưởng!

Tiểu Thất nhếch miệng cười một tiếng, bàn tay khẽ động, kết ra một ấn ký, trong mơ hồ, có hỏa diễm bốc lên.

- Dừng tay, phía sau Ngô gia ta là Thái Nhất Thần Tông, xin chư vị hãy cho Thái Nhất Thần Tông một chút mặt mũi!

Ngô Đạo Tử thấy thế, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm hết sức vội vã, đã biết được thân phận của đám người Vương Song, trong lòng hắn cũng không cảm thấy chút may mắn nào, chỉ có hắn mới biết những thiên kiêu tham dự Chí Tôn Chiến biến thái đến mức nào!

So ra, bản thân chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng!

Bây giờ, hy vọng duy nhất của hắn là có thể nể mặt mũi của Thái Nhất Thần Tông, buông tha cho Ngô gia.

- Thái Nhất Thần Tông!

Nghe vậy, Tiểu Thất dừng động tác trong tay, vẻ mặt quái dị nhìn đối phương.

Lúc này, người của Ngô gia sợ đến choáng váng, đặc biệt là Ngô thiên, tay chân còn run lẩy bẩy, lúc này hắn không ngừng cảm thấy may mắn, lúc đó bản thân không ra tay nhằm vào Vương Song, nếu không, ngay cả hài cốt của bản thân cũng không tìm thấy!

Cảm giác như đám người Vương Song dường như có chút cố kỵ đến Thái Nhất Thần Tông, bọn họ dường như tìm được phao cứu mạng.

- Không sai, đại ca ta chính là cấp dưới đắc lực nhất của Thái Nhất Thần Tử!

Ngô Thiên nói.

- Các vị bằng hữu, chỉ cần các ngươi có thể buông tha Ngô gia ta, bọn ta có thể giúp chư vi tạo quan hệ với Thái Nhất Thần Tông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận