Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 575: Cuộc chiến của hai nữ nhân!

Mỗi ngày ứng phó đủ loại nam nhân, cần tươi cười đối mặt, còn phải duy trì tính cách vui vẻ, hoạt bát, Vương Song thật sự khâm phục cô gái nhỏ vô cùng kiên cường này.

- Bạch Manh Manh, ngươi đang làm gì vậy, câu dẫn nam nhân mà câu dẫn đến tận đây!

Lúc này, Đồng Vũ quay về, nhìn thấy Bạch Manh Manh đang mặc đồ ngủ mỏng manh ngồi trong lòng Vương Song, nhất thời giật mình, có chút tức giận lạnh lùng nói. Nàng và đám người Bạch Manh Manh vốn dĩ đã không hợp nhau, nhìn thấy nàng một gái gọi trong hộp đêm thế mà chạy tới chỗ của chủ nhà sau này của mình, làm sao không kinh ngạc cho được!

- Ngươi cái đồ phóng đãng này, phát tao cũng không biết chọn chỗ, đây là nơi ngươi có thể tới sao?

Giọng nói của Đồng Vũ lạnh lùng, trong tay nàng còn cầm bao lớn bao nhỏ rau xanh, còn có một miếng thịt heo. Nhìn dáng vẻ là biết đã tiêu hết tiền Vương Song đưa cho nàng rồi!

- Đồng Vũ đại tỷ tỷ, ngươi về rồi à!

Bạch Manh Manh nhìn thấy Đồng Vũ quay về, không hề có chút khẩn trương, gương mặt nở nụ cười đáng yêu, ngọt ngào mỉm cười nói, không chỉ không rời khỏi, ngược lại hai tay còn vòng qua cổ Vương Song, hơi khiêu khích nói:

- Vương đại ca là một đại soái ca như thế, còn là một vị đại thổ hào, Manh Manh rất thích, Vương đại ca cũng rất thích Manh Manh mà. Chỉ là người nào đó muốn câu dẫn nhưng người ta đều không thèm để ý đâu!

- Ngươi!

Sắc mặt Đồng Vũ lạnh lùng, cười lạnh nói:

- Bản thân không biết bẩn bao nhiêu, mỗi ngày không biết làm việc, uống rượu với nam nhân để kiếm tiền, bây giờ muốn lôi kéo khách nhân sao!

- Ta không có bản lĩnh thì ít nhất cũng không tới nỗi không có nhà để về, giống như người nào đó, mặt dày mày dạn cầu xin người khác thu lưu!

Bạch Manh manh không chút yếu thế, giống như một hạt tiêu nhỏ, Vương Song không ngờ tới Bạch Manh Manh cãi nhau thế mà lợi hại như thế.

Chẳng qua nhìn mùi thuốc súng giữa hai người bốc lên ngày càng nồng nặc, lập tức vội vàng cắt ngang, nói:

- Được rồi, đều bớt nói vài câu đi, Đồng Vũ, ngươi mau nấu cơm đi!

- Vâng!

Đồng Vũ thấy Vương Song không giúp chính mình, bĩu môi tức giận, muốn đi vào nhà bếp.

- Đợi đã, ngươi mua những thứ này đã tiêu hết bao nhiêu tiền?

Vương Song đột nhiên gọi Đồng Vũ lại, hỏi.

- Tiêu hết chín mươi!

- Không đúng, những thứ này nhiều nhất cũng chỉ bảy mươi!

Bạch Manh Manh ở một bên kêu lên, một mặt đắc ý nhìn nàng:

- Ngươi muốn tham ô, không có cửa đâu!

Ánh mắt Vương Song lạnh lùng nhìn Đồng Vũ, không nói gì, nhưng sắc mặt Đồng Vũ đột nhiên biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Manh Manh, có chút không cam lòng móc ra lương phiếu ba mươi cân trả lại Vương Song!

- Không có lần sau!

Vương Song cầm lấy, không hề nói nhiều, mặc dù hắn không quan tâm, nhưng lại không thích bị người khác giở trò.

Đồng Vũ mang đồ vào trong nhà bếp, chỉ nghe thấy từng âm thanh binh binh bang bang, các món ăn tinh xảo lần lượt được đặt lên bàn.

Bạch Manh Manh đã từ trong lòng Vương Song đứng dậy, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, thèm thuồng nhìn các món ăn được bưng ra, giống như một con mèo nhỏ tham ăn. Vương Song ở một bên kinh ngạc nhìn thủ nghệ của Đồng Vũ, không ngờ tới nàng còn có tài bếp núc.

- Ừ, không tồi!

Vương Song ăn thử món trứng xào cà chua, mùi vị mặc dù kém hơn đầu bếp thành phố Giang Nam của mình, nhưng so với người bình thường đích thật xem như là không tồi!

Bạch Manh Manh ở bên cạnh thì không giống như hắn tinh tế nhấm nháp, tư thế ăn như gió cuốn mây bay đều khiến Vương Song giật mình, nữ hài tử đáng yêu hoạt bát như thế khi ăn đồ ăn lại đáng sợ như vậy!

Đồng Vũ nấu cơm xong, mới phát hiện hai người gần như đã ăn sạch sẽ đồ nàng nấu, vội vàng cầm một bộ bát đũa lên, gia nhập vào trong đó.

Cơm nước no nê, ba người đều có chút hài lòng ngồi trên ghế, vẻ mặt của Bạch Manh Manh thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỏ đang phồng lên của chính mình:

- Lần đầu tiên được ăn những món ngon tới như vậy!

- Hừ, ngươi cũng đang chiếm tiện nghi của Vương ca, một bữa cơm lương phiếu bảy mươi, tiền lương một tháng của ngươi cũng chỉ bằng một bữa cơm này!

Đồng Vũ cười lạnh nói.

- Hì hì, nghe ngươi nói như vậy, ta thật sự cần phải ôm chặt cái bắp đùi to giống như Vương đại ca nhỉ.

Bạch Manh Manh không tim không phổi cười nói, sóng mắt lưu chuyển, lại bổ nhào vào người Vương Song, làm nũng:

- Vương đại ca, ngươi để ta làm tiểu bảo mẫu của ngươi đi, nhất định phải càng tốt hơn Đồng Vũ, cam đoan hầu hạ ngươi tới thoải mái vui vẻ, ta không cần tiền lương, chỉ cần ngươi cho ta cơm ăn là được!

- So với ta, ta biết nấu cơm, biết giặt quần áo, biết dọn nhà, còn là nghiên cứu sinh, ngươi lấy cái gì để so với ta!

Đồng Vũ lạnh lùng nói.

- Nấu cơm, giặt quần áo có cái gì giỏi chứ, nơi này có máy giặt tự động, còn có máy hút bụi, mấy cái năng lực của ngươi có tác dụng gì, nghiên cứu sinh, bây giờ bên ngoài các tiến sĩ thạc sĩ đều là cả một đống, nhưng đều tranh nhau quét rác kiếm sống qua ngày, mặc dù ta không phải nghiên cứu sinh, nhưng ta có thể bồi Vương đại ca ngủ, còn biết các loại tư thế, ngươi có thể sao?

Bạch Manh Manh khiêu khích nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận