Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1657: Tặng Thần Thông! (2)

Vì vậy, ở trong thôn một thời gian, Vương Song đành cáo từ trưởng thôn.

- Đại ca ca, ngươi đừng đi mà!

Nhóc con có chút không nỡ nhìn Vương Song và Dương Mạt, tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu được Vương Song và Dương Mạt đối với nó tốt như thế nào, bởi vậy, biết được bọn họ muốn rời đi cũng vô cùng không nỡ.

- Ha ha, nhóc con, chờ sau này ngươi lớn lên, chúng ta tự nhiên sẽ gặp lại nhau, đến lúc đó, ta hy vọng nhìn thấy một nhóc con vô địch thiên hạ, mà không phải là một nhóc con đi uống trộm sữa nha.

Vương Song ôm lấy nhóc con, khẽ cười nói.

Nhóc con cực kỳ xấu hổ, sắc mặt đỏ hồng.

Nhìn thấy bộ dáng buồn cười của nhóc con, tất cả mọi người đều nhịn không được cười lớn.

- Nhóc con sau này nhất định sẽ trở thành một nam tử hán ngay thẳng!

Đứa nhỏ mặt mày nghiêm túc nói.

- Ha ha, ta đương nhiên tin tưởng ngươi!

Vương Song cười, trầm ngâm một chút, lập tức đưa ra quyết định, tâm niệm vừa động, một vầng sáng màu xanh biếc dung nhập vào trong thân thể nhóc con.

- Đây là... Niết Bàn thánh thuật!

Bỗng nhiên, thanh âm Liễu Thần vang lên, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

- Liễu Thần tiền bối kiến thức sâu rộng, đạo cơ nhóc con bị lấy đi rồi, tu hành Niết Bàn thánh thuật, có lẽ sẽ giúp cho đạo cơ của nó khôi phục.

Vương Song gật gật đầu, lập tức nhìn nhóc con:

- Tiểu tử kia, Niết Bàn thánh thuật này chính là thần thông chí cường của Vô Danh Phong nhất mạch ta, ta đưa cho người một hạt giống truyền thừa, nếu như ngươi đáp ứng điều kiện chính là có thể tu hành môn thần thông này. Nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ngươi tu hành thành công, tuyệt đối không thể truyền nó ra ngoài, nếu không, ta sẽ tự mình thu hồi nó, ngươi hiểu chưa?

- Yên tâm, ta sẽ tự mình giám sát, nếu tiểu tử kia thật sự truyền loại tuyệt thế thần thông này cho người khác, ta sẽ đích thân ra tay!

Cành liễu thần theo gió lay động, vô cùng trịnh trọng bảo đảm.

Nhìn thấy sư phụ của mình cùng Vương Song đều nghiêm túc như thế, nhóc con dường như cũng hiểu được món đồ Vương Song vừa rồi cho mình cực kỳ quan trọng, bởi vậy cũng gật mạnh đầu:

- Yên tâm đi, Đại ca ca, nhóc con tuyệt đối sẽ không truyền cho người khác!

Nghe vậy, Vương Song cười nhẹ xoa xoa đầu nhóc con một chút.

- Đây coi như là món quà ta tặng cho ngươi, đợi đến khi ngươi lớn lên, cùng tên cướp lấy đạo cơ của ngươi quyết đấu, ta sẽ đến xem!

Nói xong, Vương Song lại lần nữa cáo biệt đám người thôn trưởng, lập tức hóa thành hai chùm ánh sáng rồi biến mất.

Nhìn thấy hai người Vương Song biến mất, cành cây Liễu Thần đón gió tung bay.

- Niết Bàn thánh thuật, Thanh Nguyên Tông, thú vị, vốn ta còn đang phát sầu không biết làm sao để khôi phục Đạo Cơ Chí Tôn của nhóc con, có Niết Bàn thánh thuật này, ta nắm chắc được phần lớn!

- Nhóc con, nhớ kỹ hai người bọn họ, phải biết rằng, giống như loại thần thông này, ta không có, nhưng Vương Song lại truyền cho ngươi, chính là may mắn lớn nhất đời này của ngươi, về sau tu vi thành công, nhất định phải trả lại ân tình tặng thần thông này!

Liễu Thần nhìn nhóc con, ôn hòa nói.

- Vâng, sư tôn!

Giọng nói trẻ con của nhóc con vang lên, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tâm trí thành thục cũng không thua gì người lớn! Hành động tặng thần thông hôm nay của Vương Song đã tạo nên một hình tượng hoàn hảo trong tâm hồn nho nhỏ của nó.

Làm cho tiểu tử tràn ngập cảm kích với Vương Song, có thể kết giao bằng hữu với một thiên tài chí tôn, có lẽ cũng không thiệt thòi lắm!

- Sư huynh, ngươi vậy mà vừa bán Vô Danh Phong của chúng ta đi đó!

Trên đường đi, Dương Mạt buồn bực nói.

- Ta còn chưa được lĩnh ngộ nữa!

- Ha ha, ngươi muốn học, có thể nha, để cho ta đánh một trận, đánh cho sống dở chết dở, sau đó ngươi nhất định có thể thành công!

Vương Song nghiêm túc mở miệng.

- Sư huynh, ngươi lại đùa giỡn với ta rồi!

Thanh âm tức giận của Dương Mạt vang lên, hai người cười lớn, đùa nghịch, bay về phía xa xa, lưu lại hai chùm ánh sáng kiều diễm trên không trung…

Đông hoang mênh mông, dài rộng không biết bao nhiêu vạn dặm, có thể nói là địa linh nhân kiệt, vô số năm qua, không biết sinh ra bao nhiêu thế lực cường đại, giống như mặt trời trên cao hoành hành những năm tháng vô tận!

Mà Thập Vạn Đại Sơn, ở trong đông hoang mênh mông này giống như một cấm địa, trong đó đông đảo các loại yêu thú, nghe nói ngự tại nơi sâu nhất còn có yêu thú vô cùng khủng bố, cho dù tôn giả tiến vào trong đó, cũng chưa chắc có thể yên ổn trở ra!

Đủ loại truyền thuyết đã nhuốm lớp màn bí ẩn cho Thập Vạn Đại Sơn.

Một ngày nọ, hai thân ảnh có chút chật vật từ trong rừng rậm xuất hiện, quay đầu lại nhìn rừng rậm sâu thẳm phía sau, hai người đều không nhịn được mà tim đập nhanh.

- Không hổ danh là Thập Vạn Đại Sơn, lại khủng bố như thế, may là chúng ta còn có bản đồ của thôn trưởng, cũng liều mạng cố gắng, nếu đổi thành người khác, đã sớm đổ máu tại nơi này rồi!

Vương Song có chút thán phục mở miệng, bọn họ ở trong Thập Vạn Đại Sơn này hết hơn nửa tháng, xuyên qua mấy chục vạn dặm, cuối cùng mới thoát ra từ trong đó!

Những nguy hiểm phải trải qua trong giai đoạn này đối với người khác chính là ngoài sức tưởng tượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận