Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1423: Thần Linh hoa! (3)

- Trấn cho ta!

Tiểu Không quát một tiếng, trên hạt châu sáng ngời hiện ra một loại thần quang trong suốt, toàn bộ hạt châu trong nháy mắt trở nên vô cùng chói mắt, thần huy xán lạn.

Vạn Giới Châu trong nháy mắt xuyên thấu qua cơn mưa ánh sáng vô tận, bay về phía gốc cây Thần Linh hoa này. Giờ khắc này, Vương Song bọn họ đều cảm giác được một cỗ khí tức đáng sợ đang lưu chuyển, giống như là đi tới thời đại hỗn độn còn chưa mở ra, tất cả đều là nguyên thủy nhất.

Chỉ là cảm nhận được khí tức cỗ lực lượng này, bọn họ có cảm giác như sắp sụp đổ, không khỏi có chút hoảng sợ.

- Còn thiếu một chút…

Ánh mắt Vương Song gắt gao nhìn chằm chằm gốc thần vật này, thần vật như vậy không chỉ là thần dược, càng có thể đề cao nội tình cùng cảnh giới của một người, theo truyền thuyết, có người từng nuốt vào một gốc Thần Linh hoa, từ đó tạo thành căn cơ nghịch thiên, đột phá thẳng đến một loại cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như hắn có thể đạt được, không chỉ có thể giúp Tiểu Thất khôi phục thương thế, càng có thể làm cho hắn có những bước tiến dài hơn.

- Rầm!

Càng lúc càng gần, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Không vừa động, một cỗ lực lượng không gian xuất hiện ở bên cạnh Thần Linh hoa định bỏ nó đi.

- Ầm!

Trong lúc này, ánh sáng màu đỏ vô tận ở phía xa, tựa như có một âm thanh rung động thiên địa vang lên, âm thanh này cực kỳ sắc bén giống như đại đạo thiên âm, với sự xuất hiện của âm thanh này, Vương Song nhìn thấy không gian này trực tiếp vỡ ra, trong một phần vạn hô hấp tan thành mây khói, cho dù Thần Linh hoa cũng bị phân tán ở trước mặt đạo âm thanh này, từng cánh hoa rơi xuống, toát ra một vầng sáng trong suốt.

- Vụt vụt…

Tiểu Không lẹ mắt nhanh tay, bất chấp đạo âm thanh này mang đến chấn động, trên hạt châu nho nhỏ xuất hiện từng đạo thần quang, trong nháy mắt xẹt qua, thu ba cánh hoa vào trong đó.

Cánh hoa còn lại rơi vào trên mặt đất, trong nháy mắt biến mất, mà Thần Linh hoa lúc này cũng bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ, trực tiếp xuyên vào khe nứt không gian, biến mất không thấy tăm hơi.

- Đi, đi mau!

Vương Song vô cùng kinh hãi, điên cuồng thúc giục Tiểu Không rời khỏi nơi này. Ở chỗ sâu nhất của hồng quang, hắn mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh không biết bao nhiêu tuổi. Cho dù mặt trời hay mặt trăng đều vô cùng nhỏ bé trước mặt hắn, toàn thân tựa như có ngọn lửa màu vàng thiêu đốt...

Tiểu Không phát huy sức mạnh của mình, điên cuồng dịch chuyển, chỉ trong mấy giây đã đi tới bên ngoài Đọa Nhật Lĩnh.

Lúc này, nơi này còn có một số người, đều là cao thủ gan dạ, hiện tại bọn họ đều nghe được loại âm thanh này, một đám thân ảnh trực tiếp bị nổ tung, không còn lại cái gì...

Cũng có một số người dựa vào bí bảo trong tay mà sống sót, cũng điên cuồng bay ra phía ngoài cùng.

Hồng mang vạn trượng, giống như có cấm kỵ nào đó đang mở mắt, thở ra một hơi, trực tiếp rung động vũ trụ, một cỗ khí tức không hiểu xuất hiện, trong đầu tất cả mọi người giống như có một đạo ngân hà lớn xâm nhập, từng ngôi sao lớn vây quanh thân thể này, giống như tô điểm thêm.

Tinh hà cuồn cuộn, nhưng đều quay chung quanh thân thể dưới chân này, thân ảnh này lớn đến không thể tin, một con ngươi cơ hồ đủ để chứa đựng một viên Hằng Tinh, chùm sáng màu vàng óng không biết xé rách bao nhiêu tầng không gian.

Vương Song tuy rằng đang ở bên trong Vạn Giới Châu, nhưng nhìn thấy vẫn phát giác được cỗ khí tức này, nhìn thân thể Kình Thiên của đối phương, còn không kịp rung động, hắc động sâu trong óc bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt biến vô cùng lớn, giống như nơi tận cùng của vũ trụ, trực tiếp bao vây đạo thân ảnh này.

"Ầm."

Giống như hai vũ trụ va chạm, Vương Song cảm giác Tinh Thần Hải của mình trực tiếp bị xé nứt, cả người giống như bị người dùng đại chùy nện vào. Tựa hồ hai tòa Vũ Trụ va chạm, Vương Song cảm giác được chính mình Tinh Thần Hải trực tiếp bị xé nứt, một cỗ khoan tim đau đớn từ chỗ sâu trong óc truyền đến, hắn cảm giác đầu mình giống như bị người bổ ra.

"A..."

Vương Song nhịn không được phát ra một thanh âm thống khổ, tình hình như vậy dọa Tiểu Không hoảng sợ nhảy dựng.

- Vương tiểu tử, ngươi làm sao?

Tiểu Không vội vàng dò hỏi.

Vương Song không đáp, ánh mắt có chút đờ đẫn, lúc này, trong đầu hắn, hắc động nuốt hết đạo thân ảnh quái dị kia, ngoài dao động rung trời, không còn chút dị động nào.

- Chuyện này là thế nào, thân ảnh kia đến tột cùng là cái gì...

Vương Song cảm giác mình trong nháy mắt có quá nhiều nghi hoặc, muốn tìm người giải đáp, nhưng cuối cùng lại không ai có thể nói đầy đủ cho mình.

- Ta không sao...

Nghe được thanh âm của Tiểu Không, Vương Song lấy lại tinh thần, lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì.

Vương Song và Tiểu Thất từ trong Vạn Giới Châu đi ra, nhìn mảnh ma thổ này, khắp nơi đều là máu tươi và hài cốt, mặt đất giống như có sinh mệnh, thôn phệ máu tươi và hài cốt, cái Xích Thổ này, màu sắc trở nên diễm lệ hơn.

Chỗ sâu nhất ở vô tận hồng mang, thanh âm đã biến mất, giống như tình hình trước đó chỉ là một trận ảo giác, nhưng Vương Song nghĩ đến thân ảnh trước đó ở trong đầu, cảm giác lạnh cả tim, không dám trì hoãn, biến mất tại chỗ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận