Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1910: Thánh Cảnh xuất hiện

Đạo quang đoàn từ trên người Côn Bằng Đại Thánh bay ra, rơi vào trước mặt hai người, hai vệt thần quang từ bên trong quang đoàn vươn ra, giống như hai cánh tay, bao phủ nhóc con và Vương Song bao phủ, một cổ ba động cực kỳ nhỏ, không ngừng quét qua hai người!

Đây là đang dò xét thể chất, cùng một số chỗ không biết rõ của bọn họ, Côn Bằng Bộ, tuyệt đối sẽ không lựa chọn một người tâm thuật bất chính chỉ biết sử dụng vì chính mình!

Côn Bằng Bộ là một bộ môn võ thần thông, thậm chí còn sản sinh trí tuệ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận chủ. Cho dù đối phương có là Trọng Đồng hay là Chí Tôn cốc.

Thạch Tuyệt và nhóc con nhìn chùm sáng trước mắt, trong mắt loé lên thần quang không rõ.

- Chọn ta đi. Ta mới là Chí Tôn thật sự . Trọng Đồng cùng Chí Tôn cốt hợp lại một thể, trong tương lai toàn bộ Đông Tinh Vực đều sẽ tôn kính ta. Dù cho ngươi nhìn về trung tâm Tinh Vực thì ta vẫn là thiên tài mạnh nhất!

Thạch Tuyệt trầm giọng nói.

- Ta sẽ giúp ngươi giải phóng ra được hào quang của ngươi khiến ngươi trở thành huyền thoại được lưu truyền mãi mãi!

Giọng nói Thạch Tuyệt đầy từ tính, tuy còn trẻ nhưng đã có khí chất của người lãnh đạo.

- Côn Bằng Bộ, ta sẽ dùng ngươi để giết càng nhiều Dị Vực giả. Giống như Côn Bằng Thánh Giả bảo vệ vũ trụ này!

Nhóc con thấp giọng nói.

Côn Bằng bên cạnh chỉ thờ ơ nhìn một màn này, không có ý kiến gì.

Trong chùm sáng, ẩn chứa từng đợt thần quang đang lóe lên tựa như đang nghe hai người nói chuyện.

- Côn Bằng Bộ, ngươi hãy tin ta. Ta nhất định sẽ làm cho toàn bộ mảnh thiên địa này đều nhớ đến ngươi!

Thạch Tuyệt to tiếng, lạnh lùng nhìn Thạch Hạo:

- Hắn chẳng qua chỉ là thiên tài lụn bại mà thôi. Chí Tôn Cốt của hắn đang ở trên người ta, ta mới là thiên mệnh đã định!

- Chỉ là tên đạo tặc vô sỉ, lại dám nói thiên mệnh. Thiên mệnh là phải giành lấy không phải phóng đại ra!

Thạch Hạo vặn lại.

- Khối xương trên người ngươi chỉ là một hạt bụi châu, vốn dĩ không có cách nào phóng thích ra sức mạnh thật sự có nó!

Thạch Tuyệt hừ lạnh một tiếng, hai mắt nóng rực nhìn chùm sáng trên đỉnh đầu.

- Vù vù.

Chùm sáng bỗng nhiên chấn động tỏa ra khí tức nóng rực và chuyển động kỳ dị phát ra, giống như đã ra một quyết định. Nhóc con cùng Thạch Tuyệt khẩn trương nhìn muốn biết lựa chọn của đối phương.

- Oành.

Hào quang sáng rực rỡ hiện ra từ luồng sáng rơi vào nhóc con!

- Không. Côn Bằng Bộ ngươi nên chọn ta chứ!

Thạch Tuyệt thấy thế, trong mắt đầy phẫn nộ, hắn phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.

- Hắn dựa vào đâu có có được ngươi. Chỉ có ta mới có thể mang đến hào quang và vinh quang vô tận khiến ngươi được lưu truyền đời đời!

Thạch Tuyệt như một con sư tử điên cuồng không ngừng gào thét, thậm chí hắn còn tung chiêu đánh vô số Thần Quang tựa như muốn đoạt lại chùm ánh sáng!

- Một tên tiểu nhân chỉ nghĩ lợi ích cho mình, còn dám mơ mộng học thuật nghịch thiên sao!

Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Chùm sáng chầm chậm đáp xuống, rơi từ trên đầu hắn đến thân.

Theo sự đổ vào của chùm sáng, Thạch Hạo cảm nhận được vô số cảnh tượng kỳ quái, thế giới cằn cỗi, các loại thú hoang cổ tung hoành ngang dọc, đất trời rúng động, vô số tiếng vang, đầu một con Côn Bằng màu đen được đất trời thai nghén xuất hiện, ngay khi xuất thế đã thu hút vô số ánh sáng!

Cả thân ảnh cao lớn tựa như một đấng Chí Tôn, hết ngôi sao này đến ngôi sao khác xoay tròn theo nó, phát ra tiếng gầm không dứt!

- Soạt.

Một khắc trước, thân ảnh đó vẫn ở một đầu vũ trụ, khắc sau đã xuyên qua không biết bao nhiêu không gian, khắp nơi đều là thân ảnh ấy, dường như có thể xuyên qua cả thời gian!

- Đây chính là Côn Bằng Bộ. Là Côn Bằng Bộ tuyệt kỹ vô thượng của Côn Bằng Thánh Giả!

Thạch Hạo hô to trong lòng.

Sau khi hắn nhìn thấy cảnh tượng đó thì đã hiểu hơn về thần thông của Côn Bằng Bộ. Đây là thần thông đi chung với Côn Bằng Thánh Giả, vào lúc nó sinh ra được trời đất ban tặng!

Thần quang từ Thạch Tuyệt đã bị chặn hoàn toàn bởi quang mang của Côn Bằng Bộ, không thể nào ảnh hướng đến được.

- Ta không tin. Thạch Tuyệt, ngươi đi chết đi!

Thấy thế, Thạch Tuyệt bỗng nhiên nổi giận lao thẳng về Thạch Hạo mà đánh, đủ loại thần thông như mặt trời mọc bộc phát ra sức mạnh vô biên!

- Soạt.

Thân thể Thạch Hạo lóe lên, trong nháy mắt biến mất, mắt hắn nửa mở nửa khép như có vô số cảnh tượng đang di chuyển, giống như một Côn Bằng chân chính đang giương cánh bay tới!

Trong vũ trụ cuồn cuộn, không ai có thể đuổi kịp, tốc độ của nhóc con cực nhanh, nếu như không phải đang mắc kẹt tại Dị Vực thì công kích của nhóc con sẽ đạt đến trình độ kinh người!

- Côn Bằng Bộ đã chọn được chủ nhân. Truyền thừa kết thúc!

Phía trên, Côn Bằng Thánh Giả thản nhiên nói.

- Không! Côn Bằng Bộ là của ta! Không ai thích hợp hơn ta!

Thạch Tuyệt phẫn nộ rống lên giống như người đang đuối nước.

Đáng tiếc, dù cho hắn kêu gào ra sao Côn Bằng Thánh Giả cũng chẳng để tâm đến. Một cái phất tay thân ảnh Thạch Tuyệt dần dần biến mất.

Tại đây chỉ còn nhóc con đang được bao quanh bởi ánh sáng của Côn Bằng Bộ tựa như cái kén quang đoàn.

Chẳng mấy chốc, Điện Côn Bằng khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Vương Song bên trong tháp Càn Khôn còn nhóc con ở trong đại điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận