Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 314: Rễ chính (2)

- Nếu đã như vậy, những nhánh dây leo này chịu sự khống chế của thân chính dây leo, xem ra sức lực của chúng nó cũng tới từ thân dây leo. Nếu như chặt đứt chúng đó, như vậy, thân chính dây leo chắc chắn sẽ truyền năng lượng cho chúng nó, để chúng nó khôi phục!

- Ta có thể biến động theo cỗ năng lượng này, đuổi theo đi tìm nguồn gốc, muốn đến, tìm tới thân chính dây leo không phải việc khó!

Vương Song không ngừng suy nghĩ, từng suy nghĩ hiện lên, lại bị hắn không ngừng phủ định, sau cùng, ánh mắt sáng lên, nghĩ đến trước đó tình cảnh chặt đứt nhánh của đối phương trước đó, một ý nghĩ dần dần hiện ra.

- Đúng, không sai, chính là như vậy, ta được Tinh Thần Lực vô cùng mạnh, am hiểu loại nặng lực phân này biệt rất nhỏ, chỉ cần có thể giết chết bọn một lần, có thể tìm kiếm được chỗ của rễ chính chỗ!

Ánh mắt của Vương Song càng ngày càng sáng, lúc này lần nữa nhìn về phía những dây leo, khóe miệng lộ ra ý cười.

- Chém!

Vương Song quát khẽ một tiếng, không tránh né, Phong Nhận xuất hiện lần nữa, đánh về những dây leo này.

- Xùy xùy

Dây leo trong nháy mắt bị chém đứt, những giọt máu màu đen rơi xuống, một nửa dây leo bị chém đứt còn trên mặt đất không ngừng nhúc nhích, có điều chỉ một hô hấp được một thời gian rồi không động đậy được nữa, chết hoàn toàn.

- Chính là lúc này!

Tia sáng chói lọi chưa từng có trong mắt Vương Song, Tinh Thần Lực khổng lồ che kín không gian xung quanh, như là Thiên La Địa Võng, chỉ cần có một chút động tĩnh, Vương Song có thể trong nháy mắt phát giác được.

Từng đợt chuyển động ẩn nấp theo chảy dây leo không biết ẩn nấp ở đâu chảy đến những nhánh trước mặt của Vương Song trước mặt chi nhánh chảy tới, trước tình cảnh này lại xảy ra, có điều chỉ trong mấy hơi thở, dưới sự bổ sung năng lượng, các nhánh đềukhôi phục dáng vẻ trước đó, một lần nữa đánh về phía Vương Song.

Không khí không ngừng gầm rít, lần này, khí thế càng hừng hực.

Vương Song không quan tâm, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng to, nhìn một chỗ, nhẹ giọng tự lẩm bẩm:

- Còn muốn trốn ở đâu?

Vừa dứt lời, Vương Song giẫm một cái trên đất, thân thể như điện giật xông ra, một đạo Phong Nhận ba trượng xuất hiện giữa không trung, theo động tác của Vương Song, trực tiếp bổ xuống một chỗ trên mặt đất.

"Rầm"

Tiếng nổ tung khủng bố vang lên, mặt đất trực tiếp bị xé nứt, lộ ra một khe rãnh thật sâu, trong đó, một gốc cây thô sơ, gần dây leo gần mười mét nấp trong đó. Một sợi tia sáng xanh lục không ngừng chảy qua trên người, rễ chính của Lục Ma Đằng, bị tìm thấy!

Bị Vương Song đột nhiên nhất kích bức ra, Lục Ma Đằng này dường như có chút ngạc nhiên, ban đầu thân cây chậm rãi chảy dưới dưới đất trong nháy mắt đứng im.

Có điều, chỉ đứng im trong nháy mắt, sau đó kịp phản ứng, cảm nhận được sát khí trên người Vương Song, thân thể Lục Ma Đằng nhoáng một cái, bỏ chạy đến chỗ sâu nhất trên mặt đất.

- Muốn chạy à!

Vương Song lộ ra một tia cười lạnh, đã bị mình tìm thấy, làm sao có thể để thứ mình trong tay mình chạy trốn được.

Vương Song thờ ơ nhìn Lục Ma Đằng đang nóng lòng muốn chạy trốn, trên mặt nở nụ cười, một tia chớp cực lớn lóe lên, trực tiếp tạo thành một tấm bình phong vô hình trước mặt đối thủ.

- Bang!

Cảm giác dường như va phải lớp da bò cứng rắn, làm cho lớp thực vật này có chút phát cuồng, không ngừng va đập vào xung quanh, cố gắng trốn thoát, sức mạnh đáng sợ đánh vào kết giới mà Vương Song tạo thành, Vương Song cảm thấy đây giống như một con thú hung dữ bị mắc bẫy, mọi tác động của nó gần như sẽ phá vỡ kết giới một cách nguy hiểm

Nụ cười trên khuôn mặt Vương Song nhạt dần, nghiêm túc nhìn đối phương. Quả nhiên là thứ hắn nhìn trúng, năng lực thật mạnh, nhưng bây giờ muốn chạy trốn thì cũng đã muộn rồi.

Vương Song đưa tay ra, trường đao màu bạc chém ra, thân ảnh nhảy lên, chỉ trong chớp mắt, đao quang màu trắng xẹt qua rễ chính của cây Lục Ma Đằng, xuất hiện một tiếng "keng" như cắt phải miếng thép, một loạt tia lửa bắn ra và một năng lượng vô cùng mạnh mẽ được truyền dọc theo lưỡi đao truyền đến cánh tay và thậm chí truyền vào cả trong cơ thể của hắn.

Thân hình của Vương Song bị lực phản chấn này làm cho lui về phía sau mấy bước, sắc mặt khó coi nhìn rễ chính trước mặt có vết máu bị đao cắt đứt, còn có chất lỏng màu đen tím chảy xuống, làm cho Lục Ma Đằng tức giận đến mức không hề né tránh hay bỏ chạy ngược lại còn lao thẳng về phía Vương Song.

Dây leo dày đặc đánh vào Vương Song, tựa như là cột chống trời rơi xuống, sắc mặt Vương Song thay đổi, hắn tránh sang một bên.

- Ầm!

Rễ chính đột nhiên rơi xuống đất, sức mạnh của nó làm mắt đất tách thành một khe vực sâu không thấy đáy, cùng lúc đó, những nhánh khác cũng lao về phía Vương Song, mấy chục dây leo có trật tự mà đan xen vào nhau, chúng còn không sợ lửa. Lúc này, chỉ có Phong Nhận của Vương Song mới có thể tạo ra một chút uy hiếp nhỏ đối với chúng, bởi vậy Vương Song lúc này bị chúng ép đến nỗi có chút nhếch nhác, chỉ có thể liên tục tránh né, cho dù Phong Nhận có lợi hại, thì số năng lượng cần tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ. Trong trận chiến vừa rồi năng lượng của hắn cũng đã tiêu hao không ít, bây giờ cũng không còn dùng được mấy lần nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận