Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1637: Đỉnh phong Chu Càn! (2)

Một chưởng của Cổ Diễn đánh ở phía sau Chu Càn, cơ thể Chu Càn lại phát tán ra kim quang óng ánh, triệt để hòa quyện với một chưởng kia của Cổ Diễn.

Sau giây lát, Chu Càn gần lên giận dữ, một tay đưa ra, vỗ về phía sau lưng Cổ Diễn

- Rào rào

Thần Liên lại xuất hiện từ trong hư không, bọc lấy cánh tay Chu Càn, tản ra một cỗ khí thế hủy diệt vạn vật đánh về phía Cổ Diễn.

Đối mặt với một chưởng này của Chu Càn, Cổ Diễn không dám khinh thường, bây giờ Chu Càn lợi dụng thần dược, khiến thực lực của bản thân tăng lên đỉnh phong, có thể nói, giờ khắc này Chu Càn chính là một vị Tôn Giả hàng thật giá thật!

Thân ảnh Cổ Diễn lóe lên, cách xa mấy ngàn mét, Chu Càn không thừa cơ đuổi theo, mà điều chỉnh truyền tống trận siêu cấp, từ thủ ấn cuối cùng của hắn, siêu cấp truyền tống trận bắt đầu khởi động, ánh sáng tỏa ra vô cùng chói mắt, Vương Song và Dương Mạt đều ở bên trong truyền tống trận, nhìn Chu Càn ở bên ngoài, hai mắt đều đỏ bừng!

- Đi!

Truyền tống trận giống như một đại pháo siêu cấp chứa đầy năng lượng, một trụ sáng chói mắt xuất hiện, năng lượng cuồn cuộn xuyên qua được bao xa, toàn bộ truyền tống trận trong nháy mắt nổ dung, hóa thành mảnh vỡ bay đầy trời.

Toàn bộ Thanh Nguyên Tông đều chấn động mạnh mẽ, giống như một đợt động đất cấp mười bày vừa xảy ra vậy!

Vương Song và Dương Mạt ở trong cột sáng, cuối cùng, bọn họ chỉ nhìn thấy gương mặt Chu Càn lộ ra một nụ cười, khóe miệng tràn ra vết máu tươi!

Chu Càn xoay người, một thân khí tức ngập trời, đánh về phía Cổ Diễn.

Chuyện sau đó Vương Song và Dương Mạt đều không biết rõ, bởi vì bọn họ đã triệt để hôn mê, cái gì cũng không biết.

Truyền tống với cự ly xa như vậy, dù là cường giả cấp bậc Tinh Chủ cũng sẽ hôn mê, chớ nói gì đến bọn họ!

Sau khi trụ sáng biến mất, ban đầu xuất hiện một cái hố cực lớn, sau đó là từng làn khói xanh.

Thấy Vương song và Dương Mạt rời đi, Chu Càn thở phào, chậm rãi xoay người, nhìn Cổ Diễn ở cách đó không xa, ánh mắt tràn ngập sát ý ngút trời!

- Cho dù ngươi có đưa người đi, ta cũng có thể phái người đuổi giết bọn họ, nhìn tọa độ kia, hình như là Đông Tinh Vực, Chu Càn, ngươi thật đủ bản lĩnh!

Cổ Diễn nhìn Chu Càn, cười lạnh một tiếng.

- Cổ Diễn, ngươi biết đời này điều ta tiếc nuối nhất là gì không?

Chu Càn nhìn Cổ Diễn, bỗng nhiên lên tiếng.

- Hửm?

Cổ Diễn nhíu mày, không hiểu ý của Tu Càn.

- Chu Càn ta và Lâm Kinh Thiên được người đời xưng là hai đại thiên kiêu của Tây Tinh Vực, nhưng nửa đời sau lại không có một chiến tích đáng giá nào, nhưng bây giờ, dựa vào thực lực của ta, có thể giết chết ngươi, hẳn là có thể siêu việt hơi Lâm Kinh Thiên rồi nhỉ!

- Cuồng vọng!

Nghe vậy, sắc mặt Cổ Diễn trở nên giận dữ, Tôn Giả giận dữ, Phong Vân biến sắc, trực tiếp dẫn động đến Tiên Thượng vô tận!

- Cuối cùng thì có cuồng vọng hay không vẫn chưa biết được, ngươi tự thử một chút là sẽ biết được thôi mà!

Chu Càn hét lên giận dữ, chấn động thập phương!

- Có gan đánh một trận ở ngoài không gian với ta!

Chu Càn xoay người, bay ra ngoài tinh cầu.

Cổ Diễn chỉ cười lạnh một tiếng, không hề do dự, lập tức đuổi theo, hắn thật không tin, chỉ là một Chu Càn, vậy mà dám làm bị thương một Tôn Giả lâu năm như mình.

Sau khi hai người rời đi, đại chiến bên trong Thanh Nguyên Tông lại thăng cấp lần nữa, mỗi người đều dùng toàn tực chiến đấu, liều mạng chém giết, trước khi chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Thanh Nguyên Tử một mình độc đấu ba người Mục Huyền, Vạn Tượng Chân Quân, Thần Tiêu, đáng tiếc vừa nãy hắn vừa bị một chưởng của Cổ Diễn đả thương, dù là thực lực Nửa Bộ Tôn Giả cũng ở trong thế hạ phong, bây giờ đầu tóc bù xù, trên người máu me đầm đìa, khiến bản thân không khác gì một huyết nhân.

Mấy người Dương Thanh Huyền, Mộ Linh Tuyết, Thạch Nghị cũng cuốn lấy một đối thủ cho riêng mình, không thể thoát thân, trên bầu trời, không gian đã bị công kích của bọn họ triệt để đánh nát, núi lửa bạo phát, dòng sông khô cạn, đỉnh núi bị hủy diệt, từng mạnh Hư Không Loạn Lưu hình thành một trời đất mới!

Tất cả mọi người đánh nhập vào bên trong Không Gian Loạn Lưu, nguyên lực ngập trời, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có thân thể Tinh Chủ bị xé nứt, ngay cả nguyên thần ở bên trong cũng bị giết chết!

Chém giết điên cuồng như thế cứ tiếp tục, thế nhưng không qua bao lâu, tiếng “Ầm ầm” vang lên, không gian vỡ ra, trong hư không lần nữa xuất hiện ở mười vị cảnh giới Tinh Chủ.

- Tông chủ, bọn ta đến rồi!

Cầm đầu là nhân vật ớn của Tam Đại Tông Môn, bọn họ lần nữa gọi hơn mười Tinh Chủ đánh tới.

Vốn Thanh Nguyên Tông đã lung lay sắp đổ, đối mặt với thêm mười cường giả cảnh giới Tinh Chủ, Lý trưởng lão, Nguyên Khí Phong phong chủ, Bích Lạc Phong phong chủ đều đã yếu dần trong nháy mắt lại bị trọng thương, bị hai ba vị Tinh Chủ vây quanh.

Ngay cả bản thân Thanh Nguyên Tử, cơ thể cũng bị đánh bay ra ngoài, thổ huyết.

- Thanh Nguyên Tử, hôm nay chính là ngày Thanh Nguyên Tông các ngươi bị diệt tông!

Đám người Mục Huyền cười lạnh, không lưu tình mà đánh ra đủ loại thần thông, dự định muốn giết chết Thanh Nguyên Tử.

- Chẳng lẽ hôm nay thật sự là tận thế của Thanh Nguyên Tông ta sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận