Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1590: Mục Hàn Phong (3)

"Vút"

Thân ảnh còn chưa đáp xuống đất, đã phun ra một ngụm máu tươi.

- Dương sư đệ!

Sắc mặt đệ tử Thanh Nguyên Tông thay biến, bóng người bay ra chính là Vương Song.

Có điều, lúc này cả người Dương Mạt áo quần rách nát, vết máu trên người loang lổ, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ bị thương vô cùng nặng.

- Không được qua đây!

Dương Mạt quát khẽ một tiếng, ngăn cản mọi người muốn đi qua, hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, một bóng người đi ra, chính là Mục Hàn Phong, nhất chỉ giống như mặt trời này lẳng lặng đứng sừng sững phía sau hắn.

Phía trên nhất chỉ này, có một vết sẹo rõ ràng, to khoảng mười trượng, nhìn có vẻ có một cảm giác không hoàn mỹ.

- Thực lực của Mục Hàn Phong này khủng bố như thế, xem ra khoảng cách đến Tinh Chủ cũng chỉ còn có một bước!

Nhìn thấy thương tổn do một chỉ của Mục Hàn Phong tạo thành thương tổn, các đệ tử của các đại tông môn đứng đang ở xa quan sát trận chiến hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh ở trong lòng.

Ngay cả Tử Thiên Đô, nụ cười trên mặt cũng hơi ngưng tụ, vô cùng nghiêm trọng nhìn đối phương, lần này, thực lực Mục Hàn Phong thể hiện ra, hoàn toàn kinh hãi đến hắn.

Trong Vạn Tượng Tông, sắc mặt của La Vân Hương đang cười bỗng thay đổi, trong mắt có một tia dị sắc hiện lên, miệng tự lẩm bẩm:

- Thật lợi hại, thật đã dọa sợ nô gia rồi...

- Dương sư đệ, ngươi không sao chứ...

Phía sau, bọn người Chu Thông, Cố Hồng Y cũng không nghe lời hắn nói, vội vàng bay lên, lo lắng mở miệng, cùng lúc, trong tay Cố Hồng Y xuất hiện một viên đan dược tròn trịa trắng như tuyết, tản ra một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, trực tiếp cho Dương Mạt uống vào.

- Ta không sao, Cố sư tỷ...

Dương Mạt giãy dụa đứng dậy, hai tay của hắn máu me đầm đìa, kẽ ngón tay đã nứt toang toác.

- Ha ha, đây chính là chiến thần của Thanh Nguyên Tông sao, thế nào, không phải mới vừa rồi còn nói muốn đánh với ta một trận à, thế nào, mới một chiêu mà thôi, đã không đứng dậy nổi sao?

Mục Hàn Phong cười lạnh nhìn bọn người Dương Mạt, vô tình mở miệng nói.

- Chiến thần gì chứ, chẳng qua chỉ là thổi phồng lên mà thôi, thật sự gặp phải cường giả giống như là Mục sư huynh, lập tức sẽ lộ ra bộ mặt thật sự!

Sau lưng Mục Hàn Phong, hai tên đệ tử Hóa Thần nhìn thấy tình trạng thê thảm của Dương Mạt, không chút lưu tình cười lạnh nói.

- Bỉ ổi, Mục Hàn Phong, ngươi là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, Dương sư đệ chẳng qua chỉ mới là Siêu Phàm đỉnh phong, ngươi đánh bại hắn có gì hay để đắc ý chí, có chuyện gì ngươi cứ áp chế tu vi đến Siêu Phàm đỉnh phong đi, chiến đấu công bằng, xem thử rốt cục ai mạnh hơn ai!

Cố Hồng Y xoay người lại, phẫn nộ mắng chửi bọn người Mục Hàn Phong.

- Không sai, đồng cấp nhất chiến, một chiêu của Dương sư đệ là có thể đánh chết ngươi!

Đệ tử còn lại của Thanh Nguyên Tông đệ tử cũng mở miệng nói, trên mặt mọi người vô cùng tức giận, Mục Hàn Phong này rõ ràng ỷ vào tu vi ức hiếp người khác.

- Ha ha, thật sự là buồn cười, khiêu chiến là do Dương Mạt đề nghị, nếu như hắn đã dám đề nghị, như vậy thì nói rõ hắn đã suy nghĩ đến tu vi khác biệt, bây giờ thua, thì bắt đầu kiếm cớ, hừ, Dương Mạt, nói thật, ngươi khiến cho ta rất thất vọng!

Mục Hàn Phong khoát khoát tay, ra hiệu hai người sau lưng im miệng, hắn lạnh lùng nhìn bọn người Cố Hồng Y, khinh thường nói. Hắn cũng không phải loại người bị người ta nói khích hai ba câu, sẽ lập tức chơi trò hề đồng cấp nhất chiến, rõ ràng có tu vi cao hơn, vì sao không một chiêu giải quyết đối thủ, lại tìm phiền toái cho mình chứ.

- Ta thừa nhận, bây giờ ta vẫn chưa phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, chẳng qua là do tu vi của ta thấp hơn ngươi mà thôi, nếu như đổi là sư huynh của ta, cho dù là Hóa Thần sơ kỳ, cũng đủ để đánh bại ngươi rồi!

Mặc dù sắc mặt Dương Mạt tái nhợt, nhưng trên mặt lại không chút nản lòng khi bị đánh bại.

- Sư huynh của ngươi, người ngươi nhắc đến là Vương Song à!

Nghe vậy, trên mặt Mục Hàn Phong hiện lên ý muốn giết người:

- Chính là tên này, khiến cho đệ tử của Nguyên Lăng tông ta gần như toàn quân bị diệt, chỉ còn một người sống là Đường Tâm Liên.

Về chuyện lúc trước ở Hư Không bí cảnh, hắn đã được nghe kể lại, cho nên, vô cùng hận Vương Song kẻ dẫn đến thú triều hủy diệt hết tất cả mọi thứ.

- Ta thừa nhận, tên đó đúng là hơi có năng lực, nhưng mà nghe nói tên đó đã mất mạng ở Hư Không bí cảnh, đáng tiếc, ta không thể tự tay giết chết hắn...

Mục Hàn Phong lạnh lùng nói, lời này của hắn ta xuất phát từ tận sâu đáy lòng, hắn thực sự hy vọng Vương Song có thể sống ra khỏi bí cảnh, như vậy thì hắn có thể giày vò hắn ta đến chết, giải đi nỗi hận trong lòng.

- Chỉ biết khua môi múa mép, nói mạnh miệng thì ai chả biết nói, lúc trước sư huynh của ta chỉ dùng tu vi Siêu Phàm hậu kỳ chém giết đệ tử chân truyền của Nguyên Lăng tông các ngươi, nếu huynh ấy ở đây, đừng nói một chiêu, cho dù một trăm chiêu, cũng có thể tiếp được!

Dương Mạt luôn có niềm tin mù quáng vào Vương Song, đặc biệt là sau khi nghe xong chiến tích của Vương Song thì càng thêm tin tưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận