Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2283: Nhân hoàng chi tử! (3)

Mọi người thấy Vương Song và Phong Duyên bỗng nhiên, cũng lập tức sửng sốt, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, hắn mới biến mất có một lúc, làm sao lại dắt ra một đứa bé?

Ngay cả sắc mặt đám người Thu Ảnh Đồng, Chu Vân Nguyệt, Triệu Nhược Nam cũng có chút quái dị.

Các nàng đều nghĩ đến điểm gì đó không tốt lắm.

– Khụ khụ, các ngươi đang nghĩ gì vậy, đây là Phong Duyên, đồ đệ ta vừa thu, nào, tiểu Duyên nhi, tới chào hỏi các vị trưởng bối của ngươi nào, tương lai nếu bị ai bắt nạt, nói với bọn họ, bọn họ đều có thể ra mặt giúp ngươi.

Vương Song cười khan một tiếng, bất đắc dĩ giải thích.

–Các vị sư thúc, sư cô, chào mọi người.

Phong Duyên ngoan ngoãn chào hỏi, giọng nói ngọt ngào non nớt. Nhìn thoáng qua đám người Thu Ảnh Đồng, ánh mắt sáng lên:

– Các sư nương, chào các ngươi.

Nhìn thấy nhóc con này thông minh như thế, tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên, đám người Thu Ảnh Đồng, Chu Vân Nguyệt, Triệu Nhược Nam cũng đều bật cười, trong nháy mắt đã yêu thích nhóc con này.

– Vương tiểu tử, ngươi đây là từ chỗ nào lừa được một nhóc con này?

Tiểu Thất có chút cạn lời hỏi.

– Lúc này mới trôi qua bao lâu, còn chưa tới một nén nhang, ngươi đã dắt tới một đứa bé, nếu không phải chúng ta đều đang chờ ở đây, còn thật sự cho rằng ngươi tới nơi nào sung sướng rồi.

Đám người Thạch Hạo kinh ngạc tiến lên, ánh mắt tìm tòi nhìn về phía Phong Duyên từ trên xuống dưới, sự kinh ngạc trong mắt càng lúc càng lớn, cuối cùng, thậm chí biến thành kinh hãi.

– Huyết, huyết mạch của hắn...

Tôn Ngôn có chút kinh hãi mở miệng, không thể tin được, miệng há hốc miệng.

– Thiên phú cường đại, chưa từng nhìn thấy, so với ta còn mạnh hơn!

Thạch Hạo cười khổ một tiếng, hắn là Chí Tôn Đạo Cốt, thiên phú gần như được xưng là cái thế, nhưng thiên phú của đứa bé này so với hắn lại còn mạnh hơn!

– Hắn sẽ không phải là con trai ruột của đế quân đi.

Vương Lâm có chút cạn lời nói.

Nói thật, nếu như Vương Song thừa nhận đây là con trai ruột của đế quân, bọn họ chắc chắn không hoài nghi chút nào, thiên phú như vậy, không phải con trai ruột của đế quân, bọn họ tuyệt đối không tin.

– Khụ khụ, nói bậy bạ cái gì, hắn do ta nhặt được ở trong Thiên Hoàng Thụ.

Vương Song có chút chột dạ nói, đơn giản giới thiệu qua lai lịch của Phong Duyên, đương nhiên, hắn chỉ nói là đối phương bị phong ấn ở trong Thiên Hoàng Thụ, về phần thân phận của đối phương, thì không có nhắc tới.

Ngay cả như vậy, đám người cũng cực kỳ chấn động.

Nghệ Tử tò mò tiến lên, trên trán, bỗng nhiên xuất hiện một cái phù văn, giống như là một chuôi thần cung, từng tia quang mang chớp động, cảm nhận được cỗ ba động này, trên trán Phong Duyên, phù văn màu vàng nhạt cũng khẽ chuyển động, trong mơ hồ, truyền đến một loại lực lượng hoàng đạo.

"Phịch phịch "

Nghệ Tử giống như bị hù dọa, trong nháy mắt lui ra phía sau hai bước:

– Ngươi, ngươi là hậu đại của vị đế quân nào?

Cả Vương Song và mọi người đều sửng sốt, chẳng qua trong lòng Vương Song cũng có chút bất đắc dĩ, chuyện gì vậy, mới mới xuất hiện mà, chẳng lẽ đã không giấu được rồi sao?

– Đây là tộc văn của Nghệ tộc ta, trừ phi là tổ tiên từng xuất hiện Đế Quân, bằng không tộc văn trên trán của ngươi không thể nào khiến tâm thần ta đều run rẩy, muốn thần phục.

Nghệ Tử lớn tiếng nói, lập tức giải thích cho mọi người nghe.

Tất cả mọi người đều giật mình, "vút" một cái, đều hướng ánh mắt về phía Vương Song.

– Nói đi, thân phận của nhóc con này là gì, chẳng lẽ ngay cả chúng ta đều không thể biết sao?

Tiểu Thất tò mò mở miệng.

Phong Duyên khẽ chớp đôi mắt to, thận trọng trốn ở sau lưng Vương Song, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Vương Song bất đắc dĩ nhìn mọi người, hắn ngược lại quên mất, trong những người này người nào mà không phải lai lịch thân phận dọa người, không hề dễ gạt như thế, nhưng nhìn vị lấp ở sau lưng mình, Nhân Hoàng Chi Tử, lai lịch còn lớn hơn đủ để hù chết người!

– Được rồi, mọi người đừng ép Vương tiểu tử nữa, mặc kệ hắn có phải Đế Quân Chi Tử hay không, hiện tại đã là đồ đệ của Vương tiểu tử, ha ha, một vị Đế Quân Chi Tử làm sư chất của ta, chậc chậc, vụ mua bán này không hề lỗ!

Tiểu Thất mở miệng, giải vây cho Vương Song.

Nghe vậy, đám người nhìn sắc mặt khó xử của Vương Song, cũng trong nháy mắt hiểu được, ngay sau đó cũng phụ họa:

– Đúng vậy, một vị thiên kiêu khủng bố làm sư chất của chúng ta, nói ra có khi sẽ hù chết người khác.

Vương Song lắc đầu, biết rõ đám người đã bỏ qua cho mình, ngay sau đó kéo Phong Duyên từ phía sau ra:

– Tiểu Duyên, tới nói chuyện với các vị trưởng bối một chút, còn có, đây là sư huynh của ngươi, Nhiếp Minh, ngươi là đệ tử thứ hai của ta, mặc dù nói về thiên phú ngươi mạnh hơn sư huynh, nhưng bối phận thì không thể lộn xộn!

– Vâng, sư phụ.

Phong Duyên ngoan ngoãn đáp, ngay sau đó nhìn Nhiếp Minh cách đó không xa, lanh lợi hoạt bát nhảy về phía trước.

Nhìn thấy Phong Duyên rất nhanh đã làm quen với mọi người, Vương Song nói một tiếng với bọn họ, sau đó lại bắt đầu bế quan.

Lấy được Vĩnh Hằng Mẫu Kim, Vương Song cảm thấy mình cần phải thực sự tu luyện thành công Tam Thế Thế Thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận