Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 209: Mọi người tới! (2)

Vương Song sắp xếp xong, đang muốn đi ra ngoài đột nhiên bên ngoài Lý Tam đột nhiên xuất hiện chậm rãi tiến vào, nhìn thấy bầu không khí giữa Vương Song và Dư Quang Trung hài hoà như vậy, vẻ mặt không khỏi có chút sửng sốt, biết chắc chắn lời nói của người kia đã đả động đến Vương Song nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, có chút vui sướng mở miệng nói:

- Vương đội trưởng, Triệu tiểu thư, Hoàng đội trưởng bọn họ đã tới rồi!

- Tới rồi!

Vương Song lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cười khổ một tiếng:

- Ai, đều do ta, thật không ngờ bọn họ tới đây nhanh đến vậy!

- Ha ha, Vương đội trưởng, chúng ta cũng không dám trách ngươi!

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng cười to, một đám người vừa nói vừa cười đi về phía này.

Vương Song thấy rõ đó là Hoàng Thiên Hoằng, Đổng Châu, Lý Tân, đám người Triệu Hân, một đám hơn mười người, có to có nhỏ cả trai lẫn gái đều đi về phía này.

- Vương Song ca ca! Mộng Kỳ nhớ ngươi muốn chết!

Đột nhiên một bóng dáng xinh đẹp từ trong đám người đi ra, nhào về phía Vương Song.

Vương Song cười đỡ lấy thân hình nhào về phía mình, ôm lấy cổ hắn, hương thơm của tiểu cô nương truyền vào trong mũi hắn.

- Tiểu nha đầu, mấy ngày nay ta không ở đó, ngươi không phải lại khiến dì Đổng tức giận chứ!

Nghe được lời nói của Vương Song, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ của Đổng Mộng Kỳ lập tức xị xuống, có chút chột dạ nhìn Đổng Châu ở phía sau:

- Mới không có đâu! Mộng Kỳ rất nghe lời!

- Hừ, nghe lời mà chạy khắp nơi không thấy bóng dáng người hả!

m thanh Đổng Châu truyền đến làm cho cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu co rụt lại, ôm chặt Vương Song không buông tay.

- Tiểu Song, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi!

Đổng Châu nhìn Vương Song, trên mặt lộ ra tươi cười.

Vương Song cười:

- Nào có vất vả gì, trái lại là các ngươi, lần này tiến hành chuyển chỗ hẳn là có rất nhiều chuyện phải làm đi, ta không giúp đỡ được thực sự là hổ thẹn!

- Ừ, Vương Song ca ca, ngươi không biết đâu, lần này nhiều người đi lắm, hơn nữa còn cả vật tư, trong thời gian ba ngày này may là có mẫu thân chỉ huy thoả đáng, nếu không cho dù là bảy ngày cũng không thể nào hoàn thành!

Tiểu nha đầu lúc này trên người Vương Song đôi mắt vừa chuyển, vội vàng tranh công cho mẫu thân của mình, muốn làm dịu cơn giận của mẫu thân đối với mình.

- Đi xuống người Vương Song ca ca đi, mỗi lần đều như vậy, tiểu Song cũng không phải cái cây cho con lười là ngươi dựa vào đâu!

Đổng Châu trừng mắt nhìn tiểu nha đầu, lập tức hướng về Vương Song:

- Tiểu Song đừng nghe nàng nói lung tung, lần này là mọi người cùng nhau cố gắng cho nên mới có thể đi nhanh như vậy, an toàn vận chuyển thành công, bất kể là Triệu Hân, hay Hoàng đội trưởng hay là Lý Tân thiếu một người bọn họ cũng đều không thể hoàn thành!

- Ha ha, dì Đổng, ngươi cũng đừng khiêm tốn lần vận chuyển này thật sự là toàn bộ nhờ vào sự chỉ huy thoả đáng của ngươi, nếu không không biết có bao nhiêu nhiễu loạn!

Hoàng Thiên Hằng đi vào phòng khách, ánh mắt không dấu vết lướt qua mấy người bên trong này một chút, cười nói với Vương Song.

Rất nhanh hơn mười người tiến vào trong đại sảnh, đại sảnh yên tĩnh lập tức trở nên có sinh khí, may mắn phòng khách cũng đủ lớn, cho dù là một trăm người cũng đủ chỗ, cho nên cũng phải chen chúc nhau chút nào.

Vương Song có chút nghi hoặc khi nghe câu nói của Hoàng Thiên Hằng, không hiểu nhìn về phía mọi người, tiểu nha đầu trên người Vương Song có chút không tình nguyện đi xuống, đi ra phía sau Đổng Châu im lặng ngồi xuống.

- Vẫn là để ta nói đi!

Cuối cùng vẫn là Triệu Hân giải thích cho Vương Song.

Khi nghe được tin tức của Vương Song, mọi người trong thôn Lý gia bắt tay vào chuyện di dời, mọi người nơi này đều rất tin tưởng vào Vương Song cho nên đều bằng lòng rời khỏi đây, đi đến nơi an toàn hơn.

Nhưng chuyện di dời cũng không phải dễ dàng như vậy, chỉ mới thu thập vật tư đã muốn người ngã ngựa đổ, trước đây chưa từng làm chuyện này nên không nhìn ra, hiện tại di chuyển lại xảy ra rất nhiều sự cố.

Không có người chuyên về quản lý cho nên mọi người giống như rắn mất đầu, mọi người đều mạnh ai người đấy làm, khiến không khí trong thôn trở lên ngột ngạt, đất đá bay tán loạn, người không tìm thấy xe, xe không tìm thấy người, đồ vật này kia không biết để đâu, một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, khi đám người Triệu Hân nhận ra muốn chỉnh đốn lại thì không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.

Cuối cùng vẫn là Đổng Châu tự thân xuất trận, trực tiếp ra lệnh mọi người làm theo phương án của nàng, cuối cùng mới có thể chậm rãi khôi phục lại trật tự, bắt đầu làm đâu vào đấy, ước chừng tiêu tốn mất hai ngày mới có thể chuẩn bị được tốt công việc.

Người rất nhanh có thể đi nhưng vật tư lại không dễ dàng như vậy, đám người Vương Song thu gom lại vật tư ước chừng chiếm đến mười chiếc xe tải.

Hơn nữa đạn súng, còn có những thứ linh tinh khác, đám người Lý Tân đã sử dụng hết tất cả các xe phát hiện ít nhất còn có một nửa số người không thể lên xe!

Mọi người ở đây đều đã cố hết sức, Đổng Châu lại phải trực tiếp hạ lệnh vứt bỏ tất cả những gì có thể vứt, chỉ để lại lương thực cùng súng ống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận