Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2062: Chống lại thiên phạt

Vương Song dường như đang hóa thành vị Phật Nghìn Tay thi triển từng đợt ấn quyết đồng thời phải luôn khống chế tiểu thế giới trong cơ thể mình để luyện hóa nó thành cơ thể của Chu Càn.

Nếu như có người nhìn thấy linh dược mà Vương Song sử dụng thì e rằng sẽ bị người đời mắng là thứ hoang đàng. Những bảo vật này đều vô cùng quý giá ngay cả những bảo vật thuộc riêng Vương Song cũng chỉ để tẩm bổ cho thân thể của Chu Càn.

Trải qua thời gian một ngày, Vương Song cảm thấy thân thể Chu Càn cũng đã hồi phục lên một chút, không còn giống như trước có thể biến mất bất cứ lúc nào.

- Phù, có thể dùng Thời Quang Thần Thủy!

Vương Song mắt thần ngưng tụ, Thời Quang Thần Thủy xuất hiện trong tay. Vương Song nghiêng bình, từng giọt như mộng ảo rơi vào người của Chu Càn!

- Bùm.

Giống như giọt nước nhỏ vào chảo rán, ngay lập tức tạo ra dao động năng lượng dữ dội.

Thân thể Chu Càn không ngừng co giật, Thời Quang Thần Thủy rơi vào cơ thể thì biến mất hóa thành Thời Không Chi Lực bắt đầu nghịch chuyển thời gian. Đây là năng lượng vô cùng bá đạo, không mảy may quan tâm cơ thể của Chu Càn có chịu được hay không!

Nếu không phải trước đó Vương Song dùng tiên dược bồi bổ thì lần này Chu Càn sẽ chết ngay tức khắc.

Mặc dù vậy, thân thể Chu Càn vẫn liên tục vỡ ra thành từng mảnh văng tứ phía.

Nhưng Chu Càn đã dùng nghị lực to lớn của bản thân chịu đựng sự thống khổ này, không mở miệng kêu đau.

Uy lực của Thời Quang Thần Thủy vô cùng lớn. Chu Càn có thể cảm nhận được cơ thể như đang bơi trong Thời Gian Trường Hà. Từ cơ thể đến tinh thần đều đang rút lại dường như đang muốn quay trở về trước khi thiêu đốt thần hồn vậy.

Vương Song nhìn cảnh tượng này, trong mắt hiện lên sự vui mừng, tay không ngừng nhỏ từng giọt Thời Quang Thần Thủy, không gian càng trở nên méo mó, thấp thoáng một khí tức khiến người ta hít thở không thông chậm rãi xuất hiện.

- Không hay rồi. Thời Gian Thần Thủy đảo ngược thời gian. Đây là trái với lẽ thường. Thánh Giả đương nhiên không để ý đến nhưng ở đây không có Thánh Giả giúp ngươi!

Trong đầu Vương Song vang lên giọng nói đầy lo lắng của Tiểu Không.

- Bất luận kẻ nào vi phạm quy thiên quy đều sẽ bị thiên đạo trừng phạt. Vương Song, ngươi phải cẩn thận!

Ánh mắt Vương Song như điện, ngẩng đầu lên nhìn trời, sau lưng có một bóng người đi ra giống hắn như đúc nhưng có chút hư ảo.

Đây là hóa thân. Sức chiến đấu thực tế chỉ bằng ba phần Tam thế thân nhưng Vương Song chỉ mong đối phương ra tay chỉ để hình bóng này khống chế Thời Quang Thần Thủy.

Về phần bản thể của hắn thì tay cầm Luân Hồi Đao, trong nháy mắt xông ra ngoài túp lều, đứng dưới bầu trời.

Lúc này, trên bầu trời là mây đen dày đặc, nhân gian dường như đang bước vào thời kỳ Mạt Pháp, mọi thứ đều tối tăm mờ mịt. Tất cả mọi người đều cảm thấy có một bóng đen bao phủ, có một linh cảm không tốt, thậm chí còn có người đang thấy cảnh thế giới sụp đổ vậy!

- Đây, đây là thiên phạt!

Đám người Thanh Nguyên Tử, Thạch Nghị đều đang đứng trên đỉnh, sững sờ nhìn cảnh trước mắt, không hiểu vì sao điều trị vết thương lại bị thiên phạt!

Thời Quang Thần Thủy là vật nghịch với trời, vết thương của Chu Càn vốn dĩ không thể hồi phục. Thời Quang Thần Thủy đảo ngược thời gian là hành vi trái với ý trời. Trời đất giáng trừng phạt xuống, qua khỏi thì mới được sự công nhận của đất trời còn nếu không dưới Thần phạt tan biến theo mây khói.

Lúc này, một thanh âm bỗng vang lên, đó là Lâm Kinh Thiên. Không biết đã xuất hiện bên cạnh Thanh Nguyên Tử từ lúc nào.

- Cũng may có Vương Song hỗ trợ ngăn cản. Nếu không hình phạt giáng xuống, đầu của Chu Càn chắc chắn rơi.

Lâm Kinh Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Song, trong mắt tựa hồ có ngọn lửa chiến đấu cháy hừng hực.

Nghe thấy tiếng của đối phương, đám người Thanh Nguyên Tử, Thạch Nghị thở phào nhẹ nhõm.

Phía dưới Vô danh phong, vô số đệ tử đang ngơ ngác nhìn bầu trời, cảm giác mây đen bao trùm cả thành khiến bọn họ gần như khuỵu xuống đất.

Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là dưới bầu trời có một bóng người đang đứng sừng sững như chiến thần tỏa ra khí tức sát thế diệt thế!

- Đó là… Vương sư huynh!

Mạnh Lãng nhìn bóng ảnh quen thuộc, trong mắt ánh lên sự hâm mộ. Nghe thấy giọng của hắn, các đệ tử đang nhận bài kiểm tra ngay lập tức sửng sốt giống như búa bổ vào.

Có thể được Mạnh Lãng gọi là sư huynh, không cần nghĩ cũng biết là ai. Chắc chắn là truyền kỳ Vô Danh Phong, niềm tự hào của Thanh Nguyên Tông, lấy tu vi Tinh Chủ chém ngược Tuyệt thế đao thủ cảnh giới Đế Giả!

- Vương sư huynh là đang đối nghịch với đất trời sao?

Một thanh âm run rẩy vang lên, bọn họ đối mặt với loại khí tức kia khiến họ có cảm giác muốn sụp đổ. Nhưng Vương Song thế mà lại có thể đứng thẳng như đang so chiều cao với Thiên Công. Loại khí phách không biết sợ là gì này không thể không làm người ta kinh ngạc!

- Bùm.

Bầu trời như muốn vỡ vụn, mây đen chậm rãi tản ra, một bóng người mờ ảo được bao phủ trong tia chớp đột nhiên xuất hiện, đằng đằng sát khí hướng về phía Vương Song.

Tốc độ của người này cực nhanh, trong chớp mắt đã ở bên cạnh Vương Song, một nhát kiếm như sấm sét chém tới Vương Song.

Bạn cần đăng nhập để bình luận