Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1257: Hạng Trùng!

- Tiểu Không, ngươi có...

Vương Song đưa mắt nhìn về phía Tiểu Không, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.

- Không có!

Tiểu Không ngắn gọn rõ ràng nói, dường như nghĩ đến điều gì, Tiểu Không có chút do dự nhìn Vương Song,

- Vương tiểu tử, không biết tại sao, ta cảm thấy lão đầu kia có chút kỳ quái.

- Kỳ quái?

Ánh mắt của Vương Song lóe lên nghi hoặc.

- Dường như hắn có thể nhìn thấy ta...

Tiểu Không có chút mơ hồ nói.

- Cái gì!

Tinh thần Vương Song chấn động,

- Không phải ngươi nói chỉ có một số cường giả cảnh giới Tinh Chủ đỉnh phong mới có thể nhìn thấy ngươi sao?

- Thì đúng là vậy, nhưng ta mơ hồ có cảm giác, ta cũng không quá chắc chắn.

Tiểu Không cười khổ nói,

- Ta cho ngươi biết, cũng chỉ để ngươi cẩn thận một chút, lỡ như lão đầu kia là cường giả Tuyệt Thế, như vậy Tuyệt Thế Thần Thông của Vô Danh Phong, rất có thể ở trong tay hắn!

Vương Song nhe vậy, gật đầu,

- Ta sẽ chủ ý.

- Sư huynh, sư huynh!

Dương Mạt chạy chậm đến, hơi thở gấp.

- Sao vậy, tiểu Mạt?

Vương Song cười nói.

- Sư huynh, ta cũng muốn tu luyện, ngươi có thể dạy cho ta một chút không?

Dương Mạt mở to đôi mắt, chờ mong nhìn Vương Song, vẻ mặt tràn ngập khát vọng.

- Tại sao lại muốn tu hành?

Vương Song cười hỏi lại.

- Ta không muốn để người khác gọi Vô Danh Phong chúng ta là phế phong, ta muốn cho gia gia mặt mũi, để chứng minh cho bọn họ thấy Vô Danh Phong chúng ta là mạnh nhất!

Lời nói của thiếu niên non nớt, nhưng vô cùng thuần phác, dù là Vương Song, nghe vậy thì trong lòng cũng có chút rung động!

- Ha ha, một phế vật, còn muốn tu hành...

Một âm thanh từ xa truyền đến, Vương Song bỗng nhiên quay đầu, một đám người từ đằng xa bay đến, khí thế hung hãn.

Trên đỉnh núi hoang vắng, Vương Song vốn đang nói chuyện với Dương Mạt, ngay sau đó lai phát hiện mười thân ảnh đáp xuống.

- Phế vật còn muốn tu hành, đây là chuyện cười hay nhất mà ta nghe được đó.

Thân ảnh đáp xuống, trong đó có nam tử mà lúc trước bị Vương Song đánh trọng thương, lạnh lùng giễu cợt.

- Chính là ngươi, xem ra lúc trước ta đánh nhẹ quá, nên không nhớ lâu!

Trong mắt Vương Song lóe lên tia hàn quang, đứng dậy.

- Làm càn, lần này ta mới Trương sư huynh đến, ta cũng không tin ngươi có thể lật trời!

Nam tử cười lạnh, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi trông vô cùng lãnh túc, ngữ khí vô cùng cung kính,

- Trương sư huynh, chính là tên này, trước đó ta dựa vào mệnh lệnh của Lý trưởng lão đi tặng đồ cho hắn, kết quả tên hỗn đản này lại đánh lén ta, còn làm nhục Lạc Tinh Phong chúng ta!

- Sư đệ ta bị hắn đánh lén bị thương, rơi vào đường cùng, chỉ có thể mời sư huynh làm chủ, đòi lại mặt mũi cho Lạc Tinh Phong ta.

- Ngươi nói bậy!

Dương Mạt nghe nam tử kia đổi trắng thay đen như vậy, gương mặt nhỏ đỏ bừng, lớn tiếng kêu lên,

- Rõ ràng ngươi khiêu khích trước, còn động thủ!

Ánh mắt Vương Song lạnh lẽo nhìn đối phương, hắn biết chuyện này không thể dễ dàng cho qua như vậy được, tuy Thanh Nguyên Tông là một đại môn phái, nhưng bên trong cũng lục đục với nhau, người lừa ta gạt chắc chắn là xảy ra rất nhiều, muốn không bị người khác khi dễ, bản thân nhất định phải lập uy!

Nếu đối phương đã giết đến tận cửa, vậy bản thân không thể dễ dàng cho qua như vậy!

- Tiểu súc sinh, ở đây ngươi làm gì được phép lên tiếng!

Nghe vậy, ánh mắt của Trương sư huynh lóe lên hung quang, hắn thân là đệ tử của Lạc Tinh Phong, đương nhiên biệt việc bọn họ làm, khẳng định là do sư đệ của mình làm sai trước, nhưng đều là người một nhà, người một nhà bị đánh,chắc chắn cần sư huynh là hắn ra mặt!

Vừa nói xong, bước chân hắn vừa động, lập tức muốn ra tay dạy dỗ đối phương một chút, đằng sau, một người ngăn hắn lại.

- Trương sư huynh, cần gì đến phiên ngươi ra tay chứ, đây là việc nhỏ, để sư đệ ta làm là được rồi!

Người này xấu xí, đôi mắt âm lãnh, nhìn Vương Song, chớp động ánh sáng hung tàn.

- Hầu sư đệ, ra tay nhất định phải có chừng mực, nhớ phải có qua có lại!

Sắc mặt của Trương sư huynh hơi khựng lại, trầm giọng nói.

- Yên tâm!

Ánh mắt của Hầu sư đệ lóe lên tia dị sắc.

Hầu sư đệ lập tức nhanh chân tiến về phía trước, lạnh lùng nhìn Vương Song, khí tức trên người giống như ngọn lửa bạo phát, thực lỉnh Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong hiển lộra!

- Kế tiếp, ta sẽ khiến ngươi...

- Bốp

Đối phương còn chưa nói xong, một âm thanh thanh thúy vang lên,sau đó mọi người nhìn thấy thân ảnh của Hầu sư đệ xoay tròn giống như con thoi, bay thẳng ra phía sau.

Rơi trên mặt đất, Hầu sư đệ bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt ngẩngcao, răng trong miệng không biết đã gãy bao nhiêu cái!

- Ngươi...

Hầu sư đệ kinh hãi nhìn Vương Song, hắn không ngờ bản thân còn chưa động thủ, mà đối hương đã một kích đánh văng, có thể nói là thất bại rõ mười mươi rồi!

- Một phế vậy, vậy mà cũng dám giáo huấn ta!

Vương Song lạnh lùng nói, khí tức trên người bạo hát, giống như hỏa lô của Tôn Thần, hơi thở cường hãn khiến đám người Trương sư huynh ở trước mặt biến sắc.

- Đây là tên phế vật mà ngươi nói sao?

Trương sư huynh quay đầu hung hăng trừng nam tử ở phía sau, ánh mắt của đối phương cũng vô cùng kinh hãi, dường như không ngờ thực lực của Vương Song lại mạnh như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận