Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1928: Thực lực quét ngang địa cầu! (2)

Vương Song vung tay lên, thi thể của Giao Long Lục Giai bị thu hồi, tuy rằng hắn không thèm để mắt tới nhưng Giao Long này đối với rất nhiều người trong căn cứ đều là đồ tốt, nó có thể khiến Long Quy đột phá đến cảnh giới Lục Giai, đương nhiên, Lục Giai này cũng là ngụy Tinh Chủ!

- Ta phát giác ra hai nơi khác đều nổ ra giao tranh, chuyện gì đã xảy ra?

- Vương thành chủ, mừng ngươi trở về, xin hỏi phụ thân và những người khác đã trở về chưa?

Đàm Long đang muốn nói chuyện, đột nhiên Đỗ Minh kích động hỏi.

- Ừm, ngươi là nhi tử của Đỗ Không?

Vương Song nhìn đối phương, từ trên mặt hắn, cảm giác được một tia quen thuộc, cùng với không gian chi lực kia quen thuộc.

- Đúng vậy, Đỗ Không là phụ thân ta, lúc trước các ngươi cùng nhau rời khỏi nơi này, ta muốn biết đám người phụ thân ta đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Minh kích động nói.

- Chúng ta bị lạc. Ta cũng không biết họ đang ở đâu.

Vương Song giải thích.

- Nhưng ta tin rằng họ sẽ bình an vô sự.

Nghe vậy, trong mắt Đỗ Minh hiện lên một tia thất vọng, những người khác cũng vậy, nếu nhóm người lúc đầu rời đi quay trở lại, e rằng cục diện địa cầu hiện tại một lần nữa sẽ xảy ra kinh thiên động địa!

- Không hay rồi, ta đi trước một bước, ngươi một mình trở về đi.

Vương Song đột nhiên biến sắc, tinh thần lực vẫn luôn quan sát chiến trường khác, bỗng nhiên phát hiện cảnh tượng ngoài Thi Hoàng Thành, sau đó thân ảnh của hắn di chuyển, biến mất tại chỗ ngay lập tức, chỉ để lại đám người thất thần nhìn nhau.

- Mọi người đi trước một bước đi.

Đàm Long nói với mọi người, sau đó đứng lên gáy Long Quy, quay trở lại con đường mà hắn đã đến, tin tức này đã được thông báo cho mọi người trong căn cứ.

Những người khác thấy vậy, đều trầm mặc, mặc dù giết chết Giao Long Lục Giai, nhưng có một kẻ nguy hiểm gấp mười, gấp trăm lần so với Giao Long Lục Giai!

- Trở về đi!

Đỗ Minh thấp giọng nói, rồi quay người cùng các cao thủ trong căn cứ của mình bay về phía xa, muốn nhanh chóng trở về báo tin tức cho căn cứ để hắn chuẩn bị sớm.

Mọi người tản ra, nơi này rất nhanh đã khôi phục yên tĩnh lại, nếu không phải có máu trong hải dương, không ai biết nơi này đã phát sinh một hồi chiến đấu kịch liệt.

Mà trên Thi Hoàng Thành, nổ ra một trận đại chiến kinh khủng, năm cao thủ ngũ giai của Zombie tộc đã vẫn lạc một nửa, còn lại năm người chật vật chống đỡ, đối mặt với đòn công kích của đám người Tôn Vũ, cho dù năng lực khôi phục của Zombie Ngũ Giai kinh người, nhưng chúng vẫn bị trọng thương, có thể nói năm con Zombie ngũ giai này mà ngã xuống thì đám còn lại cũng chỉ là vật hy sinh.

Vốn dĩ đây là một trận chiến đơn phương, nhưng với sự đột phá của Thi Hoàng làm trung tâm, một sức mạnh đáng sợ nổi lên, giống như một ngọn núi đè xuống, Tôn Thành, Chu Ảnh và Lục Ma Đằng lần lượt ngừng chiến đấu, nam tử sắc mặt khó coi xuất hiện, đây là một nam tử cực kỳ đẹp trai, đôi mắt của hắn giống như những viên đá quý màu đen, tỏa ra một chút ánh sáng.

Mặc một bộ âu phục màu trắng, trông rất trang trọng, nhưng vào lúc này, sức mạnh toát ra từ bóng dáng này khiến đám người Chu Ảnh cảm thấy trái tim run rẩy.

- Các ngươi, chết tiệt!

Thi Hoàng lạnh lùng nói, năm thuộc hạ của hắn bị giết sao có thể không tức giận.

- Giết!

Đột nhiên, Chu Ảnh lấy ra khẩu pháo hủy diệt trong tay và bắn khẩu pháo cuối cùng trên người, một chùm ánh sáng trắng đáng sợ lao ra, như thể nó sẽ xuyên thủng cả trời và đất, tốc độ cực nhanh, căn bản không kịp phản ứng lại, đây chính là nguyên nhân khiến năm con Zombie ngũ giai trọng thương.

Mặc dù trước mắt là Thi Hoàng vô cùng đáng sợ, nhưng Chu Ảnh cũng tự tin một kích này, đủ để tạo thành một ít thương tích cho đối phương!

Tuy nhiên, ý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng thực tế lại tàn khốc, Thi Hoàng không hề né tránh, mặc cho ánh sáng hủy diệt rơi vào người hắn. Bên kia, ngay cả quần áo của đối phương cũng không bị đánh nát.

- Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao, thật sự làm ta thất vọng!

Thi Hoàng cười lạnh một tiếng, nhìn đối phương một cái, dùng tay phất phất quần áo, giống như dính chút bụi trần.

- Hừ, còn có người sao?

Bỗng nhiên, bóng người này có chút kinh ngạc, trong mắt bắn ra một tia tinh quang, duỗi tay trực tiếp đánh vài hư không, sau một khắc, hư không nứt ra, bóng người hiện ra từ đó.

- Giang Lam!

- Không hay rồi!

Khi đám người Chu Ảnh, Tôn Thành nhìn thấy bóng dáng này, sắc mặt của họ thay đổi rõ rệt.

- Chu thúc, Tô thức, cứu ta!

Giang Lam sợ hãi hét lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không nghĩ tới chỉ trốn ở một nơi xa xa, lẳng lặng quan sát mà lại bị tên này bắt được!

Lúc này, Giang Lam cảm nhận được một cỗ tử vong khí tức.

- Buông nàng ra, Thi Hoàng!

- Nếu không, chúng ta sẽ san bằng Thi Hoàng thành!

Đám người Chu Ảnh lớn tiếng nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

- Hừ, xem ra nữ hài này đối với các ngươi rất quan trọng, vừa rồi các ngươi giết thuộc hạ của ta, ta để cho ngươi nếm thử cảm giác đau lòng.

Thi Hoàng cười lạnh một tiếng, không thèm để ý một một tay lên chiếc cổ trắng như tuyết của Giang Lam. Hơn nữa, chỉ cần bóp nhẹ đối phương sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận