Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 517: Đêm trước chiến tranh (2)

- Thật sao? Nếu chiếm được thành phố Giang Nam, ta đây không phải là có thể về nhà sao?

Có người sống sót của thành phố Giang Nam nói, vẻ mặt kích động.

- Dừng, ngươi nghĩ đẹp ghê, chiếm được thành phố Giang Nam cũng là thành chủ đại nhân phân cho ngươi phòng ở, làm sao đến lượt ngươi được chọn!

Có người cười, nhưng cũng có chút khao khát:

- Thành phố Giang Nam có nền tảng công nghiệp tốt, các ngành công nghiệp cực kỳ phát triển, thậm chí cơ sở hạ tầng đều thuộc hạng nhất, chiếm được thành phố Giang Nam cuộc sống của chính ta không chỉ có thể tốt, nhưng lại có nhiều việc hơn để làm, cũng có thể kiếm được càng nhiều lương thực!

- Đúng vậy......

Tất cả mọi người đều gật đầu tán thành, trong lòng đều cực kỳ mong chờ Vương Song có thể chiếm được thành phố Giang Nam, dưới bầu không khí ở đây, tất cả những người sống sót đều yên lặng bỏ xuống việc trong tay mình, suy nghĩ dừng ở những đoàn xe cùng binh lính, trong mắt hiện lên một mạt kính trọng, bọn họ đều là anh hùng, vì Thiên Chi Thành mà chiến đấu!

Đại quân di chuyển, Vương Song cũng không có vội vàng đi trước, Thu Báo Quốc dẫn dắt quân đoàn thứ nhất của hắn đi từng bước, có Thu Ảnh Đồng, Trầm Phong ở đây, Vương Song tạm thời không cần lo lắng sẽ có gì đó nguy hiểm.

Lúc này hắn tìm đến Đàm Long, hai người ngồi đối diện nhau, Vương Song thản nhiên nhìn Đàm Long, sắc mặt Đàm Long không thay đổi, ánh mắt hơi hạ xuống.

- Trận chiến này, chúng ta thắng hay thua?

Vương Song thản nhiên nói, nếu cho người khác nghe thấy chắc chắn sẽ chấn động, thành chủ đại nhân vậy mà cũng không dám xác định trận chiến này thắng hay bại, phải biết rằng, trong lòng mỗi người bọn họ đều vô cùng tự tin, có được phần lớn vũ khí khủng bố cùng Tiến Hoá Giả, bọn họ không sợ gì cả.

- Thành chủ, ngươi hỏi ta làm sao ta biết? Ta cũng không biết xem bói!

Trên mặt Đàm Long hiện ra bất đắc dĩ, cười khổ nói.

- Đừng giả bộ ngớ ngẩn qua mắt ta, bảo vật kia trên người ngươi tuy ta không biết là cái gì, nhưng đại khái có tác dụng gì vẫn biết.

Ánh mắt Vương Song không có biến hoá, chỉ là giọng điệu thoáng lạnh đi một ít.

- Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không ép ngươi, nhưng ngươi hẳn phải biết hậu quả!

- Được rồi.

Đàm Long cười khổ một tiếng, nhìn mặt Vương Song, nhắm mắt lại, hai tay kết xuất một ấn ký cổ quái, toả ra tam sắc quang mang hiện trên đỉnh đầu hắn, trên đó hoàn toàn mông lung, mơ hồ có vô số văn tự lưu chuyển, tốc độ rất nhanh, cho dù là Vương Song cũng không thấy rõ nội dung trên đó.

- Một trận chiến này, khó nói, có tốt có xấu.

Sau một lúc, Đàm Long mở to mắt, sắc mặt ngưng trọng:

- Tuy ta suy ra được một kết quả không tồi, nhưng trong đó cũng mơ hồ có một chút chuyện xấu, chuyện xấu này là gì, ta cũng không biết nhưng hẳn là không phải chuyện gì tốt!

- Tuy ta có một tờ Thiên Thư, nhưng muốn suy diễn ra tình hình chiến tranh vẫn quá mức miễn cưỡng, nếu ta có thể thăng cấp lên nhất giai có lẽ có thể càng rõ ràng hơn một ít.

Đàm Long bất đắc dĩ nói.

- Ta biết, xem ra nước của thành phố Giang Nam sâu hơn so với chúng ta tưởng tượng rất nhiều.

Vương Song tự nói, về phần Đàm Long nói tăng cấp lên nhất giai, Vương Song cũng cười khổ một tiếng, toàn bộ Tiến Hoá Giả của Thiên Chi Thành có hơn bảy mươi người, Tiến Hoá Giả cấp chín có gần hai mươi người, nhưng một Tiến Hoá Giả nhất giai cũng không xuất hiện, cho dù là mấy người Tô Vũ, Cố Ngôn, Vân Không, Chu Ảnh như vậy, ở cấp chín đỉnh phong nhưng thế nào cũng không thể tăng lên tới nhất giai.

Bởi vậy có thể thấy được, nhất giai so với cấp chín tuyệt đối là một ranh giới rất lớn, một khi vượt qua sẽ là một sự thay đổi long trời lở đất, hiện tại tuy rằng thực lực của hắn có thể so với nhất giai nhưng cấp bậc thật sự chỉ là cấp chín hậu kỳ, ngay cả đỉnh phong đều không thể đạt tới.

Thậm chí Chu Vân Nguyệt trong vòng ba tháng đều đã thăng cấp lên cấp tám, Tiến Hoá Giả cấp chín bình thường gần như không phải là đối thủ của nàng.

Vương Song đoán sau trận chiến này Chu Vân Nguyệt hắn là có thể tăng lên cấp chín, đến lúc đó, với năng lực có thể không chế tinh thần lực của nàng, cho dù là đánh với Thu Ảnh Đồng cũng sẽ không bị lép vế!

- Thiên Thư của ngươi nhưng thật ra là một thứ tốt!

Vương Song quay đầu nhìn về phía tờ thiên thư ở trên người Đàm Long, doạ Đàm Long thu hồi lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Vương Song.

- Hừ, ta là loại người tuỳ ý cướp đoạt đồ vật của người khác sao!

Vương Song hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn, nhưng sắc mặt hắn lập tức nghiêm túc lại, đối với Đàm Long nói:

- Hành động lần này chính là liên quan đến tương lai của Thiên Chi thành chúng ta, thành phố Giang Nam chúng ta phải chiếm, trên người ngươi có đồ vật này thì đi theo lão Thu đi, hắn thân là tiên phong chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, có ngươi ở đó, ta cũng sẽ yên tâm hơn một ít.

- Được! Ta sẽ cố hết sức!

Đàm Long gật đầu, lập tức rời đi, đuổi theo đoàn người của Thu Báo Quốc.

- Thành phố Giang Nam, ha, ta thật ra muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi ẩn chứa cái gì!

Vương Song ngồi một mình ở đó, tự nói, ánh mắt vô cùng thâm thuý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận