Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1879: Thế nào gọi là luân hồi (2)

- Cái gì gọi là sống, cái gì gọi là chết, bởi vì tình mà sống, cũng bởi vì tình mà chết, tình thân, vướng mắc cả đời của Tiểu Hổ, phụ thân hắn bị người ta giết chết, cuối cùng mặc dù báo thù thành công, nhưng cũng phải chết, đây giống như là một vòng lặp, tất cả đều quay về điểm bắt đầu...

"Ầm ầm "

Trên đường chân trời, một tia sấm màu tím lấp lóe, giống như Thần Sấm nổi giận, sau một khắc, mưa to như trút nước rơi xuống, giống như Thiên Hà Chi Thủy khuynh đảo.

Vương Song mặc cho mưa gió rơi vào trên người, hai tay vung lên, thu thi thể của Tiểu Hổ lại, để vào bên trong Vạn Giới Châu, tự mình đi về nơi xa, giống như một lữ khách cô độc.

Thân thể Vương Song đã ướt đẫm, nhưng lại dường như không cảm giác thấy, chỉ là trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy từ "Luân hồi" "Sinh tử".

Phía dưới bầu trời, mưa to gió lớn, một đội xe từ đằng xa chậm rãi đi đến, trước đoàn xe là mấy chục con ngựa cao to, trên ngựa là một đám võ giả ánh mắt như tia chớp.

Những người này đều cầm một cây dù bằng giấy dầu, chậm rãi tiến lên, dường như đang dò xét đường, lúc này, bên trong núi rừng, thân ảnh Vương Song từ trong đó đi ra, đi về phía của bọn hắn.

- Ai ở phía trước, dừng lại!

Nhìn thấy Vương Song bỗng nhiên xuất hiện sắc mặt đám người này đại biến, trong nháy mắt từng người cầm lấy binh khí của mình, chắn ở phía trước.

- Luân hồi, đây chính là luân hồi sao, thế nhưng, tất cả những thứ này đáng giá không, đáng giá không?

Ánh mắt Vương Song mê mang, bên trong miệng vô ý thức lẩm bẩm, vốn dĩ không hề để ý đến lời nói của đối phương.

- Ngăn lại hắn!

Thấy thế, sắc mặt đám người này đại biến, trực tiếp chặn đường, từng ánh mắt nghiêm trọng nhìn Vương Song.

"Vút"

Thế nhưng, lập tức bọn họ kinh hãi phát hiện, thân ảnh Vương Song không dừng lại chút nào, trực tiếp xuyên qua từ trên thân thể một người, giống như thuấn di, tiếp tục đi về phía trước.

- Yêu quái!

Mọi người thấy thế, trong đầu hiện lên nỗi hoảng sợ cùng cực, nếu là tặc nhân, bọn họ không sợ chút nào, dù cho chiến đấu chết hết toàn bộ cũng không oán giận không hối hận, nhưng gặp phải yêu quái, đây cũng không phải là chuyện bọn họ có thể lý giải.

- Ông có biết, như thế nào là luân hồi hay không?

Thân ảnh Vương Song đi về phía trước, bỗng nhiên giống như phát giác được gì đó, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, lập tức trong một chiếc xe ngựa trong đội xe, thân ảnh Vương Song xuất hiện, nhìn lão già trước mắt, nghi hoặc mở miệng.

Đây là một lão già quắc thước, song tóc mai bạc, chỉ có một đôi mắt vô cùng thâm thúy, giống như bao hàm cả Vũ Trụ Vạn Tượng, tràn ngập trí tuệ và triết lý, đây là một vị Đại Nho của nhân gian.

- Bảo vệ Thái Phó đại nhân!

Đông đảo hộ vệ kịp phản ứng, nhao nhao hét lớn, sợ mất mật, vị Thái Phó đại nhân này là thiên hạ đệ nhất Đại Nho, đã từng phụ tá Đệ tam minh quân, nếu như xảy ra chuyện, toàn bộ bọn họ đều phải chôn cùng!

- Không cần lo lắng, toàn bộ lui ra!

Trong xe ngựa, truyền đến một giọng nói trầm ổn, bên trong giọng nói nghe không được chút khẩn trương nào, theo lời nói của người này, hộ vệ đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên nghe theo hay không.

- Các hạ là ai?

Tạ Huyền nhìn người trẻ tuổi trước mặt, tò mò hỏi, nhìn thấy đối phương bỗng nhiên xuất hiện tại bên cạnh mình, thậm chí ngay cả hộ vệ đều không có ngăn lại, lão biết hẳn là mình đã gặp được võ giả trong truyền thuyết, loại người này, hoàng thất cũng có, thậm chí lão từng nhìn thấy, cho nên không có chút kinh hoảng, chỉ là có chút nghi hoặc mục đích của Vương Song.

- Ông có biết như thế nào gọi là luân hồi không?

Vương Song nhìn đối phương, miệng vô ý thức hỏi, vấn đề này dường như đã trở thành tâm ma của hắn, nếu như không có được đáp án mình muốn, rất có thể sẽ cứ như vậy mà tiếp tục trầm luân.

- Luân hồi?

Nghe vậy, Tạ Huyền sửng sốt, dường như không nghĩ tới đối phương nghi hoặc đúng là vấn đề này.

Có điều hắn mình muốn từ trong đầu của mình tìm ra một đáp án, nhưng lại phát hiện mình cũng không nói ra được.

Nhìn thấy đôi mắt mê mang của Vương Song, Tạ Huyền hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi suy tư, thân là nguyên lão tam triều, lại là thiên hạ đệ nhất Đại Nho, lão tin tưởng không có vấn đề gì có thể làm khó lão!

- Luân hồi, chính là qua sông.

Bỗng nhiên, giọng nói của Tạ Huyền vang lên, lão ngẩng đầu lên, nhìn Vương Song, giọng điệu kiên định:

- Sinh mệnh như bờ sông, chúng đều là người qua sông, cái gọi là luân hồi, chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền đơn độc, không ngừng đưa từng người lái đò đến bờ bên kia!

- Qua sông!

Ánh mắt Vương Song sáng lên, giống như đã nhìn thấy gì đó.

- Vạn sự vạn vật, đều có trước sau, tất cả mọi thứ xét đến cùng chính là sống và chết, cho dù qua sông, chỉ có điểm khởi đầu và điểm kết thúc, đến về sau, thuyền cô độc này sẽ quay về chỗ cũ lần nưa, đưa người đưa đò kế tiếp vượt qua, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không thôi...

Giọng nói Tạ Huyền càng ngày càng chắc chắn, hai mắt sáng rực nhìn Vương Song.

- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm!

Không biết khi nào, ánh mắt Vương Song khôi phục lại vẻ thư thái, nhìn đối phương, vừa chắp tay, dùng đại lễ nói cảm ơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận