Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1656: Tặng Thần Thông!

Nhóc con lúc này có chút mơ màng mở miệng, các loại năng lượng trong đỉnh đan xen, có các loại máu mạnh mẽ đến cực hạn, so với lúc trước tăng lên đâu chỉ có gấp trăm lần!

Cho dù có tố chất thân thể nghịch thiên như nhóc con, cũng sẽ không chịu được.

- Nhẫn nhịn chút nữa thôi nhóc con, chỉ cần ngươi kiên trì, ta sẽ cho ngươi uống một lon sữa thú lớn!

Thôn trưởng ở một bên cổ vũ, để nhóc con có thể hấp thu nhiều năng lượng trong đỉnh, lão thậm chí dùng sữa thú để dụ dỗ đứa nhỏ kia.

Nhưng kể ra, hiệu quả thật đúng là vô cùng tốt, nghe thấy một lon sữa thú lớn, nhóc con bình tĩnh lại, chịu đựng năng lượng dọa người đến cực hạn trong đỉnh.

Ước chừng hai canh giờ sau, năng lượng trong đại đỉnh dần dần biến mất, bị nhóc con hấp thụ hết, hấp thụ lượng năng lượng làm cho người ta kinh hãi như vậy, nhóc con lại lập tức ngủ say, cơ thể giống như một cái lò lửa nhỏ, tràn đầy sinh lực vô cùng mạnh mẽ.

Thôn trưởng mang nhóc con về, ngày hôm sau, nhóc con tỉnh lại, khí lực so với trước kia, cường thịnh còn hơn mười lần!

Trực tiếp nhảy lên trở thành võ giả hậu thiên cảnh giới, hơn nữa năng lực cơ thể có thể so với Tiên Thiên, làm cho Vương Song thấy hơi đau răng, lúc này mới chỉ hai ba tuổi, đã mạnh như vậy, nếu chờ nó lớn lên, chỉ sợ tu vi tăng tới Tinh chủ!

Hơn nữa, chưa nói nguyên thân Chí Tôn Đạo Cơ của tiểu tử bị cướp đi, bằng không, tu vi nhóc con chỉ sợ càng tăng lên ác liệt hơn!

Trong mấy ngày nay, Vương Song cũng từ lão trưởng thôn biết được thân thế của nhóc con, nó là người của Thạch gia trong Đại Tần đế quốc, Thạch gia chính là siêu tộc của Đại Tần đế quốc, nhóc con nằm trong vô số tộc cường giả.

Đáng tiếc, lúc trước phụ mẫu nhóc con có việc phải gửi gắm nó ở trong tộc, kết quả bị một tên đồng giả ở mạch khác phát hiện. Gã đồng giả tên là Thạch Tuyệt này nói cho phụ mẫu hắn về Chí Tôn Đạo Cơ trong người nhóc con, bởi vậy mới dẫn đến thèm muốn.

Chí Tôn Đạo Cơ của nhóc con bị cướp đi, phụ mẫu nó trở về, trực tiếp gây nên sóng gió ngập trời trong tộc, đánh chết vô số cao thủ trong tộc, thậm chí phản mình thoát khỏi tộc, cuối cùng, là tộc trưởng Thạch tộc xuất hiện, bảo vệ tính mạng của nhóc con, nhưng cũng không cách nào trả lại Chí Tôn Đạo Cơ.

Về sau, phụ mẫu nhóc con đi vào Thập Vạn Đại Sơn, bởi vì nghe nói nơi này có loại thần dược có thể chữa trị, bọn họ muốn nhóc con khôi phục lại.

Hai người lo lắng để nhóc con ở trong tộc, nhưng mang theo đứa nhỏ tuyệt đối sẽ không tiện chiến đấu, sợ sẽ làm nó bị thương, bởi vậy đã gửi nó lại Thạch Thôn, để cho thôn trưởng và mọi người thay phiên nhau chăm sóc.

- Đáng tiếc, hai người bọn họ vừa rời đi, đã lâu không thấy bọn họ trở về, cũng không biết là còn sống hay đã chết, chúng ta cũng không có công pháp hay thần thông để dạy dỗ tiểu tử kia, ngược lại làm lãng phí thiên phú của nó...

Thôn trưởng chậm rãi mở miệng nói, trong mắt lộ rõ tiếc nuối.

Nghe thấy lời thôn trưởng, Vương Song coi như đã có chút hiểu biết về nhóc con, trong lòng xúc động, muốn nói cái gì đó, đột nhiên, một thanh âm trầm thấp vang lên.

- Đứa nhỏ này, giao cho ta dạy đi.

Dứt lời, đám người Vương Song cùng thôn trưởng nhìn thấy một cây liễu từ trong hư không xuất hiện, thanh âm chính là từ đó mà ra.

- Thủ Hộ Giả đại nhân!

Thôn trưởng nhìn thấy cây liễu này, kính sợ mở miệng.

- Ngươi là... Liễu Thần!

Vương Song nhìn nhành liễu đột nhiên xuất hiện, khẽ nhướng lông mày.

- Ha ha, thần sao, ngươi gọi như vậy cũng được..

Nhành liễu truyền đến tiếng cười khẽ.

- Đứa nhỏ này trời sinh chí tôn, công pháp bình thường chỉ lãng phí thiên phú của nó. Ta có một môn công pháp tuyệt kỹ, có thể giúp cho tiểu tử kia nghịch thiên quật khởi, tự mình giành lại những gì đã mất.

Thanh âm cành liễu bình thản vang lên, thấy Vương Song như muốn mở miệng, hắn tiếp tục nói.

- Ta biết các ngươi đến từ Tây Tinh Vực, thực lực ngược lại không hề tệ, một hoàng kim thần thể, một kẻ gần như tinh thần thể, tu vi Hóa Thần cảnh giới, nhưng muốn dạy dỗ tiểu tử kia, các ngươi còn kém rất xa..

Thanh âm liễu thụ đều đều, không hề mang ý khinh thường Vương Song, chỉ như đang nói một sự thật không thể tranh cãi.

Nghe vậy, Vương Song cùng Dương Mạt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật mạnh đầu, bọn họ cũng biết tu vi của hai người mình so với thôn trưởng mạnh hơn rất nhiều, nhưng muốn làm thầy, đặc biệt là làm sư phụ của một thiên tài tuyệt thế, căn bản không có năng lực!

- A, Liễu Thần muốn làm sư phụ nhóc con ư, thật tốt quá…

Nhóc con nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Chờ ta lớn lên, nhất định phải đuổi những kẻ xấu đã khinh thường phụ mẫu ta đi!

Nhóc con giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, ngây thơ mở miệng.

- Ha ha…

Thấy thế, đám người Vương Song, thôn trưởng đều nở nụ cười vui mừng.

Kể cả Liễu Thần, cành cây của hắn cũng hơi lắc lư, tựa như cũng có chút vui vẻ.

Quãng thời gian kế tiếp, nhóc con cả ngày ở bên cạnh cây liễu ngay cổng thôn, nghe liễu thụ dạy bảo, Vương Song cùng Dương Mạt đều không đến quấy rầy, vốn Vương Song còn định hỏi một chút về vùng đất rộng lớn Đông Tinh Vực này, nhưng Liễu Thần nói y đến từ một nơi vô cùng xa xôi, cũng không rõ lai lịch của nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận