Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 904: Thu hoạch ngoài ý muốn (2)

Nhưng Lý Thành yêu cầu vô cùng hà khắc, một tấn khoáng thạch thép sao băng mới có thể đổi một trăm cân Linh Cốc, mặc dù khoáng thạch sau khi thành vật liệu thép sẽ co lại, nhưng đổi vậy vẫn quá thấp.

Lưu Đông do dự thật lâu, Quáng Mạch cỡ nhỏ của hắn không nhiều, nếu quả thật đổi như thế, chỉ sợ cũng không thể kiên trì quá lâu, cho nên, Lưu Đông không khỏi có chút do dự.

Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ khoáng thạch thép sao băng của hắn nếu như không gặp được người cần thì cũng là một đống phế phẩm, nếu không thể dùng, còn không bằng dùng nó đổi lấy một số vật tư trân quý. Đồng thời, hắn cũng đã đến căn cứ địa thành phố Thượng Kinh rất nhiều ngày, cũng quen biết không ít thủ lĩnh nhưng căn cứ khác, thế nhưng cũng chỉ có gia hỏa trước mắt cần tài nguyên của căn cứ địa mình. Bỏ qua nhà này, có thể lần này thật sự đi một chuyến vô công.

Đang lúc hắn muốn mở miệng đồng ý, Vương Song xuất hiện bên cạnh hắn, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai hắn, Lưu Đông nhất thời hoảng sợ nhảy một cái, là cường giả nhất giai, đối với biến hóa của hoàn cảnh xung quanh sẽ cực kỳ mẫn cảm, thế nhưng mãi tới khi bàn tay kia khoác lên bả vai mình thì mình mới phát giác được, vẫn khiến Lưu Đông hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nếu như không phải ở thành phố Thiên Kinh, nơi này đỉnh cấp cường giả hội tụ, căn bản không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm, Lưu Đông tuyệt đối cam đoan bản thân sẽ dùng đòn công kích cường hãn nhất phản kích qua.

- Vương, Vương thành chủ!

Nhưng mà đợi đến khi Lưu Đông quay đầu lại, mới phát hiện Vương Song vẫn luôn ngồi ở vị trí đầu, trước đó bản thân cũng tiến lên kính một chén rượu, nhưng mà đây cũng chỉ là lễ nghi phải làm, nào trông cậy Vương Song sẽ nhớ được bản thân.

- Lưu thành chủ, không biết có tiện trò chuyện một chút không?

Vương Song cười nhạt nhìn Lưu Đông, trong mắt cũng không có vẻ vênh váo hung hăng, mang ý hỏi thăm hỏi.

- Tiện, tiện chứ!

Lưu Đông nghe vậy, không ngừng gật đầu, trực tiếp ném việc làm ăn kia sau đầu, nói đùa, đường đường là thủ lĩnh của một căn cứ địa siêu cấp tự mình tìm đến mình, cho dù là chuyện lớn kinh thiên cũng phải tạm thời gác lại sang một bên.

Hai người đi đến một nơi ít người, Vương Song hỏi Lưu Đông:

- Lưu thành chủ, vừa rồi nghe ngươi nói về thép sao băng nhưng mà ta nghe nói thép sao băng phần lớn là tới từ các quốc gia gần Hoa Quốc mà, tại sao chỗ người lại có?

Lưu Đông nghe thấy lời Vương Song nói, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân Vương Song tìm mình, lại là bời vì thép sao băng, không khỏi, trong lòng Lưu Đông thoáng qua một vòng hưng phấn, chẳng lẽ Vương Song cần loại khoáng thạch này, nếu như hắn xuất thủ giao dịch, hẳn là sẽ không keo kiệt giống như Lý Thành đâu, đồng thời hắn nghe nói căn cứ địa Thành phố Giang Nam cũng có Linh Cốc, còn có súng laser, thuốc biến đổi gien, mỗi một cái, đều có thể khiến mình thèm chảy nước miếng.

- Vương thành chủ, ngươi có chỗ không biết, mặc dù phần lớn thép sao băng được nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng trong nước chúng ta cũng có một số khoáng thạch như vậy nhưng mà số lượng so với nước ngoài vô cùng ít ỏi mà thôi.

Lưu Đông giải thích nói.

- Khoáng thạch căn cứ địa các ngươi đoán chừng có bao nhiêu?

Ánh mắt Vương Song lấp lóe giống như ánh sáng mặt trời

- Hiện tại đã khai thác ước chừng có 3 tấn, ta tìm người đo đạc qua, đoán chừng còn mười tấn tồn trữ!

Lưu Đông có chút kích động mở miệng, vẻ mặt khát vọng nhìn Vương Song.

- Ta muốn toàn bộ thép sao băng của ngươi, ta tính ngươi mười lăm tấn, một tấn thép sao băng ta cho ngươi hai tấn Linh Cốc, đồng thời ta còn có thể đưa ngươi một số hạt giống Linh Cốc, loại mà có thể trồng trọt được!

Vương Song ném ra ngoài một cái giá có thể nói là trên trời đổi lấy tỉ lệ.

Lưu Đông không mở miệng, giờ khắc này, hắn cảm thấy bản thân dường như bị hạnh phúc đập trúng, cả người đều chóng vánh, không biết Đông Nam Tây Bắc, một tấn thép sao băng đổi lấy hai tấn Linh Cốc, còn đưa một số hạt giống có thể trồng trọt, như vậy so với tên Lý Thành kia, gấp mấy chục lần!

- Đây chính là thực lực của căn cứ địa siêu cấp đấy, khó trách căn cứ địa của ta chỉ được miễn cưỡng xem như một căn cứ địa cỡ lớn!

Trong lòng Lưu Đông có chút tự giễu nghĩ.

Nhìn thấy Lưu Đông không nói gì, Vương Song còn tưởng rằng đối phương ghét bỏ quá ít, không chỉ nhướng mày, vừa rồi hắn nghe thấy giao dịch giữa bọn hắn, giá của của mình so với đối phương không biết nhiều hơn bao nhiêu, hiện tại Lưu Đông còn ngại ít, khó tránh khỏi có chút quá tham lam rồi.

Rất nhanh, hắn kịp phản ứng, nhìn bộ dáng nhíu mày của Vương Song, nhất thời tâm lý máy động, biết đối phương hiểu lầm, vội vàng mở miệng:

- Ta nguyện ý, ta nguyện ý!

Lông mày Vương Song hơi nhíu lại nhất thời buông ra, trên mặt lộ ra ý cười:

- Chờ đến khi chuyện ở đây kết thúc, tình huống cụ thể ngươi trực tiếp liên hệ với thủ hạ của ta, ta sẽ thông báo cho bọn họ.

- Vương thành chủ, ta biết ngươi là một người bận rộn, không cần phải để ý đến ta, đến lúc đó ta đích thân qua quý căn cứ địa tìm nhân viên thương lượng cụ thể công việc hợp tác!

Lưu Đông cười tủm tỉm gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận