Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 504: Đoàn trưởng quân đoàn số bốn!

Cho nên Đổng Châu, Triệu Hân, Lý Tân, Hoàng Thiên Hằng đều vô cùng vui mừng, sau đó có Đổng Châu cầm đầu, Trương Thiên Khải trợ giúp, hình thành một tiểu đội sắp xếp tạm thời, bắt đầu bàn bạc phương án sắp xếp cho những người từ thành phố Long Giang sắp đến.

May mắn trước đây đã có kinh nghiệm ổn định dân cư ở thành phố Hoa Tân, dưới sự chỉ huy của Đổng Châu tất cả đều được gấp rút tiến hành, người thì tiến hành kiểm tra quét tước phòng ốc Thiên Chi Thành, người thì sắp xếp các loại vật tư chuẩn bị sau khi bộ đội trở về sẽ cung cấp một ít thức ăn cùng với nhu yếu phẩm hàng ngày.

Ngày thứ ba ở thành phố Long Giang, đám người Vương Song, Thu Báo Quốc dẫn theo gần mười ngàn người đi tới Thiên Chi Thành, bọn họ dành năm ngày để đến đây đến khi trở về số người đã hơn nhiều lần, thời gian lại chậm trễ hơn rất nhiều, ước chừng khoảng mười ngày bọn họ mới trở lại Thiên Chi Thành.

Trên đường đi, có người sinh bệnh, có người gây rối, thậm chí còn ngẫu nhiên xuất hiện Biến dị thú đánh lén mọi người, Zombie lần lượt xuất hiện ngăn lại con đường phía trước, thời tiết cùng không tốt, tuyết rơi, bão tuyết đan xen, đường bị cản trở, đủ loại vẫn đề xuất hiện, bản thân Vương Song thì bay trên không trung chặt chẽ nhìn tình hình của những chiếc xe phụ cận, vài con Biến dị thú tập kích đều bị hắn ngăn lại chém toàn bộ, còn thi quần thì bị Thu Ảnh cùng đám người Hồng Vũ, Trầm Phong và các Tiến Hoá Giả khác giết sạch, đội xe tiến lên tiêu diệt chướng ngại!

Thu Báo Quốc phụ trách ở đội xe, thông báo từng mệnh lệnh đâu vào đấy, trên vạn người di chuyển trong Mạt Thế chắc chắn không dễ dàng hơn so với chiến tranh, hắn thân là một người từng đứng đầu sư đoàn cũ lại có kinh nghiệm phong phú, tuy rằng một đường có đủ loại khó khăn xuất hiện kể trên nhưng Vương Song vẫn hết sức đảm bảo không bỏ lại bất kỳ ai.

Vì thế Vương Song giết toàn bộ Biến dị thú làm thịt, hầm thịt chia cho người thường ăn, để bọn họ có thể chống lại rét lạnh!

Khi khoảng cách đến Thiên Chi Thành chỉ còn có mấy chục dặm, Thu Báo Quốc nhẹ nhàng thở ra, người đứng đầy ở con đường phía trước, tuyết đọng trên đường được dọn dẹp sạch sẽ, đám người Hoàng Thiên Hằng, Đổng Châu, Chương Nghiệp, Trương Thiên Khải đều đứng ở phía trước, nhìn đoàn xe khổng lồ trên mặt tràn đầy vui mừng.

Thời điểm đi vào cửa thành, vẻ mặt những người sống sót của thành phố Long Giang đều vui mừng dường như không thể tin được có thể có thành trì hùng tráng như vậy, giống như đổ bê tông sắt thép làm cho người khác cảm thấy có cảm giác an toàn vô hạn.

Trên tường thành, binh lính một hàng thẳng tắp mặc áo khoác thật dày, giống như trụ cột, ánh mắt cảnh giác nhìn phía trước, súng ống nắm chặt trong tay, có điều gì bất thường sẽ nổ súng cảnh báo!

Một người trẻ tuổi nhìn qua cà lơ phất phơ ngồi trên đầu tường, trên người mặc một cái áo mỏng, bên cạnh còn bày ra hai bình rượu Mao Đài, chút thức ăn, nhìn qua dường như đang hưởng thụ, hôm nay đến phiên Bạch Tiểu Thắng trực cho nên hắn không tới đón đám người Vương Song, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Nhìn đám người Vương Song vào thành, Bạch Tiểu Thắng chớp mắt, gọi một binh sĩ bên cạnh thấp giọng phân phó xuống.

- Bạch lão đại, thật sự phải như vậy sao?

Binh lính có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Tiểu Thắng.

- Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!

Bạch Tiểu Thắng dựng râu trừng mắt, binh lính sợ hãi vội vàng đi thông báo tới những người khác.

- Ha ha, Bạch Tiểu thắng ta không thể để cho kẻ khác chơi trội được, vẫn phải để cho Vương lão đại nhớ kỹ hôm nay Bạch Tiểu Thắng ta có ca trực ở cửa thành!

Bạch Tiểu Thắng có chút vui vẻ nghĩ.

- Đây là Thiên Chi Thành sao? Đúng là một tường thành hùng vĩ!

Người sống sót nhìn tường thành cao lớn, binh lính có kỷ luật nghiêm minh, thấp giọng bàn tán, tò mò nhìn Thiên Chi Thành nhiều hơn.

- Đây là nơi chúng ta sẽ ở sau này sao? Sau này sẽ không phải sợ Zombie và Biến dị thú nữa.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, hiểu được sau này ở nơi như vậy, có tường thành cao lớn bảo hộ, Zombie và Biến dị thú sẽ không đột nhiên xuất hiện giết bọn họ nữa!

- Bốp!

Đám người Vương Song đang vào thành, đột nhiên trên tường thành xuất hiện tiếng búng tay, tức khắc ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt tươi cười của Bạch Tiểu Thắng nhìn đám người Vương Song, ngay sau đó vang lên một âm thanh đều nhịp.

- Hoan nghênh thành chủ chiến thắng trở về!

- Pằng.

Từng tiếng súng vang lên, binh lính trên tường thành đồng loạt giơ súng bắn lên không trung, động tác vô cùng đều nhịp, để súng xuống, toàn bộ binh lính đều đứng thẳng tại chỗ giống như một cái cột.

Đám người Vương Song nhìn Bạch Tiểu Thắng đều cười ha ha, xem ra cái này khẳng định là chủ ý của hắn nhưng trong lòng Vương Song cũng không có gì khó chịu, mỉm cười với Bạch Tiểu Thắng, gật đầu tiếp tục đưa người vào thành.

Vương Song không ngại nhưng đám người Triệu Hân, Đổng Châu lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thắng một cái, có chút khó chịu, người đó một mình làm chủ làm ra động tĩnh lớn như vậy thế nhưng cũng không nói một tiếng với các nàng, thật sự là làm càn!

Người sống sót cùng với Tiến Hoá Giả của thành phố Long Giang đều hoảng sợ, đợi cho bọn họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cười khổ một tiếng, đi về phía trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận