Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 996 - Quý Thiên Dao đơn phương tình thâm, Lục Trường Sinh sắt thép thẳng nam

. . . .

Một ngón tay thò ra từ trong khe không gian làm tông chủ tam tông đổ mồ hôi lạnh!

Trông bình thường không có gì, tựa như không hề có sức uy hiếp.

Nhưng mà một ngón tay này lại trực tiếp đánh tan công kích của tông chủ Thiên Thần Tông, trong vô thanh vô tức.

Dù cho tông chủ Thiên Thần Tông không có phóng thích toàn lực.

Nhưng có bao nhiêu cường giả có thể làm được điểm này?

Tộc trưởng Kim Sí Đại Bàng tộc không được.

Cung chủ Dao Trì Tiên Cung Quý Liễu Chi không được.

Sự tình thường thường sẽ phát sinh theo hướng mà người ta không muốn nghĩ tới nhất.

Thì ra như thế. . . . . .

Hình như đã nhớ tới lời Quý Thiên Dao vừa nói khi nãy.

Nhìn thấy nam tử áo trắng này, Kim Vô Tẫn kinh hãi trong khoảnh khắc sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Hắc cùng với Quý Thiên Dao, lập tức hiểu rõ.

Sắc mặt tông chủ Thiên Thần Tông ngưng trọng, ôm quyền hỏi.

Thì ra bọn là đồ đệ của vị kia . . . . .

Trai chủ Xích Viêm Trai và trang chủ Ngân Long Sơn Trang lại càng không được!

Trách không được Quý Thiên Dao chẳng hề lo lắng chút nào.

Trang chủ Ngân Long Sơn Trang cùng với trai chủ Xích Viêm Trai thì âm trầm liếc mắt nhìn nhau.

"Tiền bối, nếu như có chỗ nào đắc tội mong rằng thứ lỗi, bất quá còn xin tiền bối không nên nhúng tay."

Đúng như bọn họ suy nghĩ, có một nam tử áo trắng chậm rãi bước ra từ khe không gian.

Trách không được thời điểm ở Thần Hàng Tinh Vực, Hạo Thiên Thần Chủ sẽ tự mình tiến đến trợ giúp bọn họ, thậm chí còn không tiếc đắc tội hai đại thế lực cấp Thần Chủ.

Chẳng lẽ. . . . . .

Trách không được thiên phú của Tiểu Hắc ở đời này tốt hơn!

Hơn nữa thời điểm còn ở bên trong Long mạch lại không tiếc gì hết mà trợ giúp Tiểu Hắc.

Kim tộc trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tiểu Hắc.

Thấy một màn như vậy, Quý Liễu Chi bất đắc dĩ che trán.

Quả nhiên Quý Thiên Dao đang si mê nhìn chằm chằm nam tử áo trắng.

E là ba thế lực này hoàn toàn xong rồi.

Nếu nam tử này là sư phụ hắn, hết thảy đều rất bình thường.

Cuối cùng ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Diệp Thu Bạch.

Trách không được, Tiểu Hắc cực kỳ tự tin, có thể bảo đảm mình đoạt lại Ma Vương vực!

Cái nồi to lần này chung quy vẫn rơi vào trên đầu hắn.

Tốt tốt tốt, đã hiểu rõ.

Thân thể Diệp Thu Bạch run lên.

Quý Liễu Chi nhìn đệ tử bên cạnh mình.

Lúc này, bốn người Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh và Phương Khung đồng thời hướng tới Lục Trường Sinh, chắp tay nói:

"Sư tôn."

Lục Trường Sinh không có đáp lời, sắc mặt đen nhánh nhìn về phía bốn người.

Thậm chí còn tới mức quên mất bản thân, quên cả hoàn cảnh chung quanh, giờ đây trong mắt nàng chỉ có một bóng dáng.

Nhớ tới tính cách nhổ cỏ tận gốc kia.

Bên cần lo lắng chính là Thiên Thần Tông, Xích Viêm Trai, Ngân Long Sơn Trang.

Nếu hắn đã tới như vậy không cần bọn họ lo lắng nữa.

Làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Người đứng đầu ba thế lực nghe được hai chữ này, sắc mặt tức khắc tràn ngập sự kinh hãi.

Sư tôn?!

Nếu như vậy thì không xong rồi.

Bởi vì thực lực của đối phương chắc chắn ở trên bọn họ, đạt tới Thần Chủ cảnh, nếu không thì không có khả năng làm được điểm này!

Đồng thời cũng đại biểu cho bọn họ không có biện pháp bắt Tiểu Hắc.

Bí bảo Thiên cấp cùng với nghịch lân đều đã vô duyên với họ.

Lúc này Kim Vô Tẫn cũng chắp tay, nói:

"Tiền bối."

Lục Trường Sinh theo bản năng nói.

"Gần đây ta không khỏe."

"Lục tiền bối, đã lâu không thấy, gần đây. . . . . ."

Lúc này, Quý Thiên Dao cười nói:

Rõ ràng chính mình đã nói rất rõ, cũng tránh đủ xa, kết quả vẫn đụng ở nơi đây. . . . . .

Cái gì mà có quan hệ!

Khi Lục Trường Sinh thu ánh mắt trở về liền thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc.

Đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Sao cô nàng này lại ở đây??

Ngay sau đó Lục Trường Sinh nhìn về phía Mục Phù Sinh, tựa hồ đang chất vấn:

"Sao ngươi không nói chuyện nàng đang ở chỗ này cho ta biết?"

Mục Phù Sinh buông tay, nói:

"Trước đó cũng không nghĩ nhiều, không biết sư tôn ngài có quan hệ với Dao Trì Thánh Nữ."

"Ngươi nói cái gì! Nói cái gì hả?!"

Lục Trường Sinh suýt nữa tức đến ngất xỉu.

Bất quá, với thực lực của Lục Trường Sinh, dù không có đặt Kim Vô Tẫn trong mắt thì Kim Vô Tẫn cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Hình như đối phương căn bản chưa từng để hắn vào mắt. . . . . .

Kim Vô Tẫn cứng đờ.

Có chút. . . . . . Quen mắt??

"Trông ngươi có chút quen mắt."

Lục Trường Sinh nhìn sang, vẻ mặt có chút khó hiểu, hình như đang hồi tưởng gì đó, bất quá thật sự không nghĩ ra nên liền hỏi:

Nghe vậy, Quý Thiên Dao chu chu cái miệng nhỏ, lâu rồi không gặp mà vẫn tránh xa nàng ngàn dặm.

"Gần đây ta tu luyện Hồng Mông Tử Khí gặp phải một ít vấn đề, Lục tiền bối có thể giúp ta xem xét sao?"

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Thiên Dao vẫn tìm một cái cớ.

Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua nàng, bĩu môi nói:

"Không phải đã nắm giữ đến mức không tệ rồi sao, lời nói dối cũ kỹ thế này vô dụng với ta."

Nhìn thấy cảnh này.

Phương Khung há hốc mồm, nhìn ba người Diệp Thu Bạch bên cạnh, hỏi:

"Sư tôn. . . . . . Hắn vẫn luôn như thế này sao?"

Diệp Thu Bạch vỗ vỗ bả vai Phương Khung, thở dài đáp:

"Ngươi tập quen là được."

Vừa dứt lời Lục Trường Sinh liền liếc mắt tới.

"Chính là ngươi!

Chuyện này còn không có tính sổ với ngươi, tốt nhất nên thành thật một chút."

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Lúc này sắc mặt của người ba thế lực bị phớt lờ từ nãy tới giờ dần dần trở nên khó coi.

Bất quá khi đối mặt với cường giả như Lục Trường Sinh, bọn họ cũng không dám phát tiết cảm xúc.

"Tiền bối, nếu không thì chuyện này tới đây là thôi?"

Tiểu Hắc là Lục Trường Sinh đồ đệ.

Muốn bí bảo Thiên cấp nhất định phải rút huyết mạch của hắn.

Sao Lục Trường Sinh có thể đồng ý chứ?

Trai chủ Xích Viêm Trai gật đầu nói:

"Không sai, coi như là hiểu lầm."

Tông chủ Thiên Thần Tông cảm thấy không vui, hơi nhíu nhíu mày, bất quá vẫn không nói thêm gì.

Không có đủ thực lực thì không có quyền lên tiếng.

Nhưng mà cảnh tông chủ Thiên Thần Tông nhíu mày lại bị Lục Trường Sinh thu vào trong mắt.

Hắn không có khả năng ở giới vực vĩ độ cao thường xuyên.

Cho nên sau khi hắn rời đi thì có khả năng đối phương sẽ tiếp tục động thủ với các đồ đệ.

Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, bất quá trên đời này luôn có một ít kẻ sẽ vì thiên tài địa bảo mà bí quá hoá liều.

Cho nên. . . . . . Vì bảo đảm.

Lục Trường Sinh nhìn người ba thế lực, chậm rãi nói:

"Có vài thời điểm, có một số việc, một số con đường chỉ cần đi nhầm một bước liền sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục."

Nghe được lời Lục Trường Sinh nói.

Sắc mặt người ba thế lực dần dần trở nên khó coi.

"Cho nên vì an toàn của đệ tử, không thể lưu các ngươi."

Người ba thế lực nháy mắt trợn tròn mắt.

Không phải đã không tham dự việc này nữa?

Ngươi còn muốn hùng hổ doạ người??
Bạn cần đăng nhập để bình luận