Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 689 - Man hoang giới vực biến hóa

. . . . . . .

Không có gì bất ngờ xảy ra thì sắp có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Lục Trường Sinh mới vừa hạ lệnh cấm túc cho Tiểu Thạch Đầu.

Bắt hắn chăm chỉ tu luyện.

Còn bản thân Lục Trường Sinh thì bắt đầu suy nghĩ, thiết kế cho Tiểu Thạch Đầu một phương án tu luyện cấp địa ngục.

Khiến hắn mệt chết, mệt đến mức không muốn nhúc nhích!

Như vậy thì sẽ không có cơ hội đi ra ngoài gây rắc rối hoặc gặp phải rắc rối.

Danh hiệu phong lưu đạo tặc mất mặt gì đó hẳn là cũng chậm rãi rơi vào lãng quên theo thời gian đi?

Bởi vậy chỉ có thể tìm một người quen thuộc dẫn đường thôi.

Lục Trường Sinh liền lập tức tỏ vẻ ghét bỏ từ chối.

Hoàng Thiên cảm thấy đi mua mấy bộ trang phục bình thường cho thỏa đáng.

Sau khi Hoàng Thiên nói ra ý đồ của mình.

Lý do là trang phục do lông vũ của nàng hóa thành quá hấp dẫn sự chú ý.

Thậm chí khí chất hiện tại của Hồng Anh còn có chút thua kém Hoàng Thiên nha.

Nhưng mà ngay ngày hôm sau.

"Không rảnh."

Đây là suy nghĩ cho Lục Trường Sinh.

Hoàng Thiên muốn đi ra ngoài mua vài bộ quần áo để mặc.

Mục tiêu tuyển chọn đầu tiên chính là Lục Trường Sinh.

Chắc chắn sẽ khiến nhiều tên nam nhân ganh ghét, đố kị!

Tuy rằng nàng đã ở Thảo Đường mười mấy năm nhưng mà vẫn không quen thuộc với Man hoang giới vực.

Thiết tinh trăm vạn năm cũng không có cứng rắn như ngươi.

Nói đùa cái gì vậy, dung mạo của Hoàng Thiên có thể nói là dung mạo mỹ lệ nhất mà Lục Trường Sinh từng nhìn thấy, chỉ có mỗi Hồng Anh mới có thể so với nàng.

Mang theo một tiểu cô nương thiên kiều bá mị thế này đi mua quần áo?

"Không phải tiểu tử ngươi lại muốn nhân cơ hội đi ra ngoài làm chuyện xấu chứ?"

"Ngươi?"

"Huống hồ không phải sư tôn không có thời gian sao, Hoàng Thiên tỷ tỷ trời xa đất lạ."

Đúng lúc này, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên vọt lại, lớn tiếng nói:

Đột nhiên Liễu Tự Như bên cạnh bụm miêng, cố nhịn cười nói:

Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi xoay người, giận dỗi chuẩn bị một mình đi ra ngoài.

Ngay sau đó lập tức phản ứng lại.

Lục Trường Sinh sửng sốt.

"Đệ tử này của tiền bối có khả năng quen thuộc hơn tiền bối đó, dù sao hắn là ngựa quen đường cũ."

"Ta đi cùng Hoàng Thiên tỷ tỷ!"

"Chẳng lẽ ngươi quen thuộc Man hoang giới vực?"

Lục Trường Sinh trừng mắt nói.

Từ khi hắn chuyển thế đến thế giới này liền ở tại Man hoang giới vực!

Lục Trường Sinh hoài nghi nói:

"Tuyệt đối không phải ra ngoài làm chuyện xấu, chỉ đơn thuần muốn dẫn đường cho Hoàng Thiên tỷ tỷ mà thôi."

"Ta vẫn luôn cẩn tuân lời sư tôn dạy bảo!"

Tiểu Thạch Đầu bày ra bộ dạng cực kỳ nghiêm túc nói:

Sắc mặt trở nên tối sầm.

Trời đất, đúng vậy!

Tiểu tử này đã thành phong lưu đạo tặc.

Quen thuộc giới vực hơn chính mình cũng là chuyện hợp lý.

Nếu ngay cả đường đi nước bước gì đó mà ngươi không có hiểu rõ, vậy còn không biết xấu hổ khi nghe người khác gọi mình là đạo tặc sao?

Tiểu Thạch Đầu hất cằm đầy kiêu ngạo.

Lục Trường Sinh tức giận nói:

"Ngươi còn rất kiêu ngạo?!"

Tiểu Thạch Đầu lập tức có chút hoảng hốt trốn phía sau Hoàng Thiên, giữ chặt váy nàng, nửa bên mặt giấu ở sau đùi ngọc.

Còn bởi vì thanh danh của Thảo Đường mà dẫn tới rất nhiều người tu đạo ở các giới vực khác mộ danh mà đến.

Không chỉ có Thiên Đạo sống lại, linh khí bắt đầu tràn đầy.

Hiện giờ Man hoang giới vực đã cực kỳ phồn hoa, vượt qua trước kia rất nhiều

"Cho rằng tính cách gia hỏa này có chút thay đổi, nhưng mà bản tính thì khó nha . . . . .". . . . . .

Cây liễu nhìn Lục Trường Sinh có vẻ rối rắm mà bất đắc dĩ thầm nghĩ.

Rồi lại trùng hợp xảy ra xung đột!

Hoàng Thiên liền mang theo Tiểu Thạch Đầu rời khỏi Trường Sinh giới.

Lục Trường Sinh đen mặt.

Hy vọng tiểu tử này sẽ không gây chuyện nữa.

Nhưng mà có Hoàng Thiên bên cạnh, hẳn là sẽ không có vấn đề.

Dù sao Hoàng Thiên là một đại năng Thần Chủ cảnh thật sự.

Ở giới vực vĩ độ thấp này không có kẻ nào là đối thủ của nàng.

Trừ phi. . . . . .

Có một đại lão ẩn tu nhàn rỗi không có việc gì làm tới nơi này.

Trùng hợp gặp phải Hoàng Thiên cùng với Tiểu Thạch Đầu.

Nói xong cũng không đợi Lục Trường Sinh nói thêm gì.

"Chúng ta không để ý tới hắn, đi, tỷ tỷ mang ngươi đi dạo phố."

Ngay sau đó cúi người nắm lấy tay Tiểu Thạch Đầu, cười nói:

"Nó là hài tử, ngươi dữ như vậy làm gì?"

Hoàng Thiên cũng không đành lòng, sờ sờ đầu Tiểu Thạch Đầu, nhìn về phía Lục Trường Sinh nói:

Thấy thế.

Bởi vậy nơi phồn thịnh nhất cũng chính là Nam Vực trước kia bị xem là nơi hoang dã.

Hiện giờ Nam Vực đèn đuốc sáng trưng.

Đặc biệt là ban đêm càng ngũ thải ban lan.

Trong đó, nơi náo nhiệt nhất tự nhiên là Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Giờ đây thanh thế của Tàng Đạo thư viện Nam Vực đã vượt xa Tổng Viện.

Đương nhiên, Tổng Viện cũng cảm thấy mừng rỡ, vì thế đang âm thầm không ngừng quạt gió thêm củi.

Còn có thiên chi kiêu tử từ các giới tiến đến, muốn gia nhập Tàng Đạo thư viện.

Chẳng qua là Tần Thiên Nam quá rõ ý tưởng của bọn họ rồi.

Đều là vì muốn gia nhập Thảo Đường mà thôi.

Cũng khó trách tiểu tử thúi Lục Trường Sinh kia sớm dọn Thảo Đường tới Trường Sinh giới. . . . . .

Đây là cảnh tượng mà hắn đã sớm đoán được nha!

Tất nhiên Tần Thiên Nam cũng biết sự tồn tại của Trường Sinh giới.

Dù sao hắn cũng một trong số trưởng bối ít ỏi của Lục Trường Sinh, hoặc có thể nói là. . . . . . Thân nhân.

Trước đó Tần Thiên Nam đã nói rõ, Thảo Đường không chiêu nạp đệ tử, đệ tử của Thảo Đường do đường chủ tự mình lựa chọn khi ra ngoài rèn luyện.

Sau khi nói ra lời này.

Tần Thiên Nam cho rằng đám thiên chi kiêu tử lòng cao ngất này sẽ mang theo thất vọng mà xoay người rời đi.

Nhưng mà không nghĩ tới chính có tới một nửa lưu lại.

Bọn họ cũng không thiếu tài nguyên, chỉ muốn ở chỗ này thử thời vận thôi.

Đương nhiên, Thanh Vân kiếm tông, Vân Hoàng đế quốc, Thư Trai đều đã bị những người khác ghé thăm . . . .

Có thể nói là chỉ cần có quan hệ với Thảo Đường đều sẽ trở thành thế lực tồn tại ở đỉnh giới vực này. . . . . . .

Thời điểm này bỗng có một tiếng nói từ phía sau Tần Thiên Nam truyền tới.

Tần Thiên Nam còn đang thương xuân buồn thu, nào có phát hiện người tới.

Sắc mặt thay đổi, hắn lập tức tung một chưởng về phía sau!

Kết quả lại bị một ngón tay của Tiểu Thạch Đầu chặn lại.

"Tần gia gia, ngươi khẩn trương thế này làm gì?"

Tần Thiên Nam xong liền nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lập tức cảnh giác nói:

"Hỗn Thế Ma Vương nhà ngươi lại chạy ra ngoài làm gì hả?"

"Lần này ta cũng sẽ không chùi đít cho ngươi đâu!"

Ngay sau đó nhìn thấy được Hoàng Thiên.

Lập tức khuôn mặt run rẩy, ngón tay run rẩy chỉ về phía Hoàng Thiên, nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu nói:

"Ngươi. . . . . . Tiểu tử ngươi, không trộm yếm nữa mà đi lên con đường không thể quay đầu sao?"

"Ngươi cũng không sợ sư tôn của ngươi tát một cái chụp chết ngươi?"

Nghe vậy, Hoàng Thiên nhíu mày.

Nếu không phải nàng biết Tần Thiên Nam có vị trí đặc thù trong lòng Lục Trường Sinh, hơn nữa làm người rất tốt.

Có lẽ đã sớm vỗ chết rồi.

Tiểu Thạch Đầu cảm nhận được một tia sát ý nho nhỏ bên người, lập tức giải thích:

"Tần gia gia, Hoàng Thiên tỷ tỷ là con chim nhỏ ở Thảo Đường đó."

Tần Thiên Nam kinh hãi nhìn về phía Hoàng Thiên.

Trước đó nhìn thấy hắn đã cảm giác con chim nhỏ kia không bình thường.

Kết quả thế mà đã hóa thành hình người rồi?

Phải biết rằng ma thú có thể hóa thành hình người đều đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết.

Cảnh giới kia người tu đạo ở giới vực vĩ độ thấp như bọn họ vĩnh viễn không thể nào chạm tới.

Nghĩ đến đây.

Tần Thiên Nam cười khổ, âm thầm nói:

"Cũng không biết tiểu tử thúi Trường Sinh kia nhặt được ở nơi nào."

"Nhưng mà có đại năng này theo cạnh, không cần lo lắng an nguy của Tiểu Thạch Đầu. . . . . ."

Không đúng nha!

Tần Thiên Nam bỗng nhiên bừng tỉnh:

"Với tính cách của Tiểu Thạch Đầu, còn phải lo lắng vấn đề an toàn sao?"

"Nếu cần lo lắng thì chắc giới vực này chỉ còn lại có một nhân loại thôi! Nhân loại đó chính là Lục Trường Sinh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận