Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1077 - Dị thú Côn Bằng, chiến trường thượng cổ

. . . .

Trong thiên địa, sóng biển bắt đầu cuồn cuộn, tiếng gió rít gào, không gian run rẩy!

Có người cầm trường thương trong tay bá đạo tuyệt luân, trường thương vung vẩy rồi đâm thẳng, giống như muốn xuyên thủng cả trời.

Có người cầm trường cung kéo dây, ánh mắt tập trung nhắm vào khe hở giữa vòi rồng.

Một mũi tên thon dài sắc bén xé gió bay ra!

Trên thân tên chớp động tinh quang, mũi tên cắt qua không gian chuẩn xác bắn trúng khe hở!

Công kích của hai người này đều đạt tới Thần Hoàng cảnh sơ kỳ...

Trình Vinh Chỉ vung thạch kiếm to lớn trong tay giống như đang khai thiên tích địa, thế công mãnh liệt khiến không gian trước mắt đều lõm xuống!

Tên này có thân thể gầy yếu nhưng lại bộc phát lực lượng thân thể cường đại đánh ra một quyền.

Khe hở cũng đình chỉ khép lại trong phút chốc! Thậm chí còn mở rộng!

Đương nhiên Mục Phù Sinh cũng bộc phát ra thực lực Thần Vương cảnh trung kỳ nên có...

Khi công kích của mọi người rơi vào khe hở.

Diệp Thu Bạch chém ra một kiếm, trực tiếp thi triển kiếm thứ năm Thái Sơ Kiếm Kinh, Thiên Đồ!

Chỉ là trong tình huống như vậy một phát động công kích thì tốc độ nhất định sẽ chậm lại.

Đương nhiên thế công của phe Diệp Thu Bạch cũng cực kỳ chói mắt.

Không có ai nhắc nhở, cũng không có ai do dự, đều nắm chặt cơ hội tận dụng thời cơ lần này toàn lực phóng về phía khe hở.

Tiểu Hắc tung quyền, Ninh Trần Tâm đọc Cửu tự chân ngôn, Mộc Uyển Nhi thao túng Cửu Long Luyện Thần đỉnh, Thạch Sinh một rìu bổ tới.

Hồng Anh đâm ra một thương vô cùng đơn giản tràn ngập đế vương ý, người ở đây cảm giác được một thương này đều không có lòng tin có thể tiếp chống nổi.

Rất khó tưởng tượng tới chuyện hắn lại là một người luyện thể.

Dù sao nếu như không có tiến lên chính là mất mạng...

Chỉ là phương thức công kích của Tống Kiêu lại làm cho Tiểu Hắc có chút kinh ngạc.

Một tên tu đạo giả tranh nhau chen vào.

Đương nhiên, trong đó có không ít người muốn tiến hành công kích đối với người khác, giảm bớt người cạnh tranh.

Chuyện này cũng mất nhiều hơn được.

Tốc độ của mọi người đều tăng lên không ít.

Đương nhiên, trong đó cũng không bao gồm đoàn người Diệp Thu Bạch.

"Đây... Đây đến tột cùng là loại dị thú nào?"

Sau ba hơi thở liền hoàn toàn khép lại!

Sắc mặt Tống Kiêu xuất hiện sự hoảng sợ.

Chỉ là cho dù khe hở có mở rộng hơn thì cũng chỉ dung nạp được ba bốn người đồng thời thông qua mà thôi.

Chắc hẳn Lục Trường Sinh nghe được sẽ thấy quen tai.

Côn Bằng.

"Ta từng thấy ở cổ tịch trong tông môn, dị thú này tên là Côn Bằng... Nhưng không nghĩ tới thật sự tồn tại.

Còn có hơn mười người không có tiến vào cùng với bảy người ở một khắc cuối cùng không có xông vào mà bị vòi rồng cắn nuốt...

Hồng Anh ngẩng đầu.

"Vẻn vẹn chỉ có một cái đuôi mà đã hoàn toàn che phủ bầu trời?"

Thân thể to lớn lại chìm nghỉm dưới hải vực.

Dưới sự gia trì từ phù triện của Mục Phù Sinh và đan dược của Mộc Uyển Nhi.

Diệp Thu Bạch ngưng trọng nói.

Một bóng đen khổng lồ phía sau vòi rồng hiện rõ trước mắt bọn họ...

Nhưng mà còn chưa kịp ăn mừng thì những người thông qua khe hở đều hoảng sợ nhìn về phía trước.

Dù sao đây cũng là một trong những dị thú thanh danh hiển hách trong Sơn Hải Kinh.

"Thật không ngờ, ở giới vực trung vĩ độ còn có dị thú cấp bậc Thần Chủ tồn tại..."

Lúc này, có người kêu lên:

"Trên cái đuôi có gì đó!"

Ở rìa cái đuôi kia đúng là có từng bộ từng bộ hài cốt.

Mọi người nhìn, có người suy đoán:

"Chẳng lẽ cổ chiến trường ở trên cái đuôi này?"

Trong lúc bất chợt có một âm thanh nặng nề tang thương quanh quẩn trong không gian này.

"Nếu đã vượt qua hai cửa khảo nghiệm trước vậy thì đi đi, chỉ cần các ngươi có thể đạt được tàn hồn trong cổ chiến trường tán thành liền có thể tiến vào.

Cửa vào, nơi bắt đầu huy hoàng của đạo thống Phàm nhân giới.

Khi đó mọi người ở chỗ này chống đỡ công kích của Tà Ma Vực sao...

Đây chẳng lẽ là cửa đi thông Phàm nhân giới?

Điều này làm cho đám người Diệp Thu Bạch không khỏi kinh hãi.

Nhưng ba chữ vẫn rõ ràng như cũ!

Tuy rằng tấm bia đá đã sứt mẻ, thậm chí có vết nứt rêu xanh bò đầy trên đó.

Thảm thiết!

Phóng mắt nhìn xa đều là hài cốt! Không thấy điểm cuối!

Rốt cuộc thời kỳ thượng cổ có chuyện gì xảy ra mà chiến trường lại thảm thiết như thế này?

Bất quá điều càng làm cho người ta cuồng nhiệt chính là khí tức tản ra.

Cho dù đã qua mấy chục vạn năm vẫn có thể khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh!

Điều này đại biểu cho bí bảo truyền thừa bên trong tự nhiên sẽ không khiến cho bọn họ thất vọng.

Chỉ là trước mắt lại có một tấm bia đá.

Trên tấm bia đá khắc ba chữ to.

Phàm nhân giới...

Trong chiến trường có hài cốt ngang dọc, vô số thành trì sụp đổ, đao kiếm cắm trong phế tích, vết máu khô héo đã hoàn toàn biến thành màu đen...

Phía trên cái đuôi khổng lồ là một một chiến trường mênh mông vô bờ!

Khi đám người Diệp Thu Bạch đi tới đỉnh đuôi, ánh mắt rung động.

Ánh mắt mọi người trở nên cuồng nhiệt, lập tức không thể chờ đợi nữa mà bay về phía đuôi!

Vừa dứt lời.

Nếu như không thể liền không cần miễn cưỡng, theo đường cũ trở về..."

Đồng dạng cũng là nơi đạo thống tiêu vong suy bại...

Ở chung quanh tấm bia đá này có một luồng khí tức vô hình bao phủ cả chiến trường, có người tiến lên chạm vào lại phát hiện làm thế nào cũng không cách nào đưa bàn tay xuyên thấu qua.

Liên tưởng đến lời Côn Bằng nói.

E rằng đây chính là một cửa khảo nghiệm cuối cùng.

Đặt tay lên tấm bia đá, chỉ cần bia đá đáp lại ngươi, tự nhiên có thể tiến vào chiến trường.

Lời Côn Bằng lại vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía tấm bia đá.

Cũng có người nhanh chóng tới gần bia đá tự tin đặt tay lên.

Người này xuất hiện dẫn tới động tĩnh không nhỏ, hiển nhiên cũng là một tên thiên kiêu cực kỳ nổi danh.

Chỉ là tấm bia đá lại không có bất kỳ phản ứng gì, điều này làm cho sắc mặt tên này lúc xanh lúc trắng, sau đó hừ lạnh một tiếng phất tay áo lui ra.

Sau đó liên tục có người bắt đầu tiến lên thử nghiệm nhưng đều không thể khiến cho tấm bia đá phản ứng.

Điều này làm cho bọn họ không khỏi hoài nghi, có phải tấm bia đá bị hỏng hay không?

Bọn họ đều là thiên kiêu hàng đầu ở giới vực vĩ độ cao!

Côn Bằng thở dài:

"Phàm nhân giới quả nhiên đã xong... Ngay cả tư cách được tàn hồn đáp lại cũng không có sao... Thôi thôi, mệnh số đến đây."

Lời nói của Côn Bằng khiến mọi người cảm thấy khó xử.

Lúc này, Diệp Thu Bạch cười nói:

"Thế nào, ai lên trước?

Hồng Anh cười nói:

"Ngươi là đại sư huynh, chắc chắn ngươi lên trước rồi."

Ninh Trần Tâm cũng mỉm cười nói:

"Việc nhân đức không nhường ai."

Tiểu Hắc nhún vai nói:

"Cho ngươi biểu diễn một chút."

Tống Kiêu thì hơi kinh ngạc nói:

"Biểu diễn một chút? Các ngươi tin tưởng Diệp huynh có thể thông qua sao?"

Bọn họ không trả lời nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Ngay cả Quý Thiên Dao và Kim Vô Tẫn cũng cho rằng như vậy.

Sao đệ tử của vị đệ có thể không được tàn hồn tán thành chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận