Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 740 - Lão giả trên đỉnh tháp tu luyện ở Tinh Vân thành

. . . .

Rốt cuộc trên đỉnh tháp tu luyện ở Tinh Vân thành có có cái gì?

Tất cả mọi người đều rất tò mò.

Tò mò không biết là đại năng phương nào sáng tạo ra một tòa tháp thích hợp cho việc tu luyện, mang đến hiệu quả to lớn toàn diện như thế này.

Nếu có thể, bọn họ rất muốn dọn tòa tháp tu luyện này ra ngoài. . . . . .

Giờ phút này.

Chung quanh Tiểu Hắc, Diệp Thu Bạch cùng với Mục Phù Sinh cũng không có thứ gì đặc.

Ba người đang ở trong một căn phòng nhỏ.

"Ngày thường những người xông tháp người cũng không có người đủ khả năng lên tới đỉnh tháp đỉnh, thế mà lần này lại có ba người."

Lão giả nhẹ nhàng cười, suy nghĩ chút rồi nói:

Đợi cho ba người tới gần lão giả mới ngẩng đầu lên, buông xuống cây bút do linh hồn lực ngưng tụ thành, cười nói:

"Tiền bối, trước đó người xông tháp mạnh nhất lên được tầng thứ mấy?"

Trước mặt ba người có một cái bàn gỗ nhỏ.

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Vách tường bốn phía đều có một kệ sách thật lớn dựng sát tường, trên kệ sách chất đầy thư tịch.

"Đã rất lâu rồi, lâu đến mức lão phu không còn nhớ rõ thời gian."

Bên bàn gỗ nhỏ có một lão giả hư ảo đang viết viết gì đó.

Chỉ là tất cả thư tịch đều không có tên.

Mục Phù Sinh tò mò hỏi:

Đó chính là người có Hỗn Nguyên Kiếm Thể.

"Xem ra đã tới đủ."

Chẳng lẽ là. . . . . .

"Lão phu chỉ biết, người nọ cũng là một tên kiếm tu, hình như trên người hắn có hơi thở rất giống hơi thở vị tiểu hữu này phát ra, nhừng mà người nọ không có sinh chi ý cùng với công pháp kiếm đạo này."

Hơi thở có điểm giống nhau?

Thông qua tầng thứ chín rồi mà lại không tiến vào đỉnh tháp?

"Người có thiên phú cũng rất không tồi, chỉ là sau khi hắn hoàn thành khảo nghiệm xong cũng không có tiến vào đỉnh tháp, hình như là vì cảm nhận được sự tồn tại của lão phu nên trực tiếp rời đi."

"Đã như vậy cũng không thể cưỡng cầu."

Cũng chỉ có hắn mới có Hỗn Nguyên Kiếm Thể giống mình thôi.

"Tiền bối bị trấn áp ở Tuyệt Hồn thành nhiều năm như vậy, chẳng lẽ liền không có nghĩ tới chuyện đi ra ngoài sao?"

Là vị tổ sư sáng lập Thiên Kiếm Phong sao?

"Vì sao phải đi ra ngoài, nơi rất thanh tĩnh, lão phu có thể an an tĩnh tĩnh xem xét trí tuệ của tiền nhân, thử lý giải công pháp của bọn họ."

Lão giả lắc lắc đầu, cười nói:

"Đi ra ngoài?"

Lão giả cảm khái nói:

Lão giả này có vẻ nhìn một số chuyện rất là thông thấu.

Giống như vô dục vô cầu vậy.

Vì thế, Diệp Thu Bạch tò mò hỏi:

A?

"Nhưng mà ai có chí nấy, có thể là người nọ cũng không muốn kế thừa ý bát của lão phu."

Đây là vì sao?

Ba người Tiểu Hắc đều cảm thấy có chút khó hiểu.

"Bên ngoài nhân quả quấn thân, chuyện phiền lòng không ngừng tới, cho nên vì sao phải đi ra ngoài?"

Mục Phù Sinh cảm thấy khó hiểu nói:

"Vậy chỉ cần tiền bối bước lên đỉnh sẽ không gặp phải nhân quả quấn thân đi?"

Lão giả cười, lắc lắc đầu, hỏi ngược lại Mục Phù Sinh:

"Đỉnh là cái gì?"

Đỉnh là cái gì?

Mục Phù Sinh ngẩn người.

Vấn đề này nghe qua rất dễ trả lời.

Đỉnh còn không phải là đạp trên tất cả mọi người, những người khác đều không đánh lại ngươi sao?

Lão giả lại cực kỳ khiêm tốn phất phất tay nói:

"Thụ giáo."

Ba người Diệp Thu Bạch nghiêm túc khom lưng, đồng thời nói:

Khi ngươi cảm giác sắp tiếp xúc đến đỉnh thì đỉnh lại xuất hiện ở nơi cao hơn.

Một người chỉ có thể liều mạng nỗ lực tiếp cận đỉnh.

Đỉnh là một mục tiêu theo đuổi nhưng mà lại hư vô mờ mịt.

Nghe đến đây.

Ánh mắt ba người chợt lóe.

Lão giả thấy thế tiếp tục nói:

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, những lời này đặt ở địa phương nào, cảnh giới nào đều có thể áp dụng."

"Chữ đỉnh này quá mức hư vô mờ mịt."

"Có lẽ nói ra thì rất dễ nhưng mà khi ngươi thực sự bắt đầu trèo lên đỉnh thì lại phát hiện, không ai thật sự trèo lên được đỉnh cả."

Nghe tới đây.

Ba người Diệp Thu Bạch đều gật đầu.

Tầm mắt của bọn họ vẫn quá nhỏ.

"Tương tự, khi các ngươi trở thành tồn tại đứng đầu cả vĩ độ thì lại có vĩ độ cao hơn?"

"Nhưng mà khi thực lực các ngươi vượt qua hắn, có phải liền phát hiện giới vực chỉ như một hạt cát trong vĩ độ mà thôi, không đáng nhắc tới."

"Giống như khi vừa mới bắt đầu tu luyện, các ngươi cho rằng ở giới vực này có một người là tồn tại mạnh nhất."

"Các ngươi làm sao mà biết trên đỉnh còn không có đỉnh nữa đâu?"

Lão giả như nhận ra ý tưởng của ba người, cười cười nói:

Ngay cả Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc cũng có suy nghĩ thế này.

"Lão phu chỉ có lịch duyệt nhiều hơn các ngươi một ít mà thôi, ở thời kỳ như các ngươi ta đều không bằng."

"Được rồi, đạo lý lớn liền không nói nữa, về sau cái gì cần hiểu các ngươi, tự nhiên mà vậy cũng liền hiểu rõ."

Lão giả vòng qua bàn gỗ bay tới trước mặt ba người Tiểu Hắc, cười nói:

"Cũng nên nói tới chút đồ vật mà các ngươi cảm thấy hứng thú."

Đồ vật mà mình cảm thấy hứng thú.

Tự nhiên là truyền thừa.

Lão giả cười nói:

"Để lão phu nhìn xem ba người các thích hợp cái gì."

Nói xong, ba sợi linh hồn chi lực liền tách khỏi lão giả.

Khi ba sợi linh hồn chi lực tách khỏi thân thể lão giả, linh hồn thể của lão giả cũng không có nhạt đi như những linh hồn mà bọn họ từng thấy.

Ngược lại vẫn ngưng thật như cũ!

Hơi thở cũng không yếu bớt chút nào.

Nhưng mà ba người Diệp Thu Bạch cũng không có chú ý tới điểm này.

Khi ba sợi linh hồn chi lực giống như xúc tu chạm vào vị trí giữa hai mày của cả ba.

Ước chừng qua thời gian nén nhang.

Lão giả mới mỉm cười thu hồi linh hồn chi lực rồi nói.

"Ba tiểu gia hỏa các ngươi không một tên nào đơn giản hết."

"Nhưng mà nói trước, lão phu không có nhìn lén ký ức của các ngươi."

Ký ức của mỗi người đều cất giấu rất nhiều bí mật.

Đổi lại là người khác, có khả năng liền sẽ không quản nhiều như vậy.

Ba người Tiểu Hắc cũng có thể cảm nhận được lão giả không hề dò xét ký ức của bọn họ.

Chỉ là dạo một vòng bên ngoài thức hải mà thôi.

Lão giả bay tới kệ sách, vừa tìm tòi vừa cười nói:

"Tiểu tử kiếm tu, Hỗn Nguyên Kiếm Thể đối với kiếm tu mà nói chính là thể chất mà tên nào cũng tha thiết ước mơ, mỗi một thời đại chỉ có một người mang Hỗn Nguyên Kiếm Thể tồn tại thôi."

"Cho nên phương pháp thúc giục Hỗn Nguyên Kiếm Thể có hơi hiếm, nhưng mà cũng không phải không có."

Nói xong, lão giả lấy một quyển thư tịch không có chữ trên bìa từ trên kệ xuống đưa cho Diệp Thu Bạch, nói:

"Bên trong này có ghi lại một ít tin tức, ngươi có thể lật xem."

"Tiểu tử phù sư, ngươi chủ tu linh hồn chi đạo cùng lôi pháp, quyển sách này liền giao cho ngươi."

"Còn ngươi, tiểu tử Ma tộc, cho ngươi quyển này đi."

Lão giả ngừng lại, cười nói:

"Ý bát của lão phu chính là tri thức, có khả năng tạm thời không có trợ giúp các ngươi tăng cường thực lực bao nhiêu nhưng mà về sau sẽ có trọng dụng."

Ba người mở ra xem, đều có chút kinh hãi.

Bởi vì bút tích đều là do lão giả tự tay ghi chép!

Giống hệt chữ viết trên mặt bàn gỗ.

Sau khi ngẩng đầu nhìn lại thì lão giả đã biến mất khỏi mắt bọn họ.

Chỉ để lại một câu.

"Không cần nóng lòng xem, đến nhận phần thưởng cuối cùng của Tuyệt Hồn thành đi, ngày sau có duyên chúng ta sẽ còn gặp nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận