Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1162 - Thú triều đột kích, thân phận bại lộ!

. . . .

Trên một thảo nguyên có một con sói hoang đang cẩn thận từng li từng tí vây quanh một nam hài đang nằm trên đất.

Khi thấy nam hài vẫn không nhúc nhích, lúc này sói hoang mới lặng lẽ tới gần, nó mở ra cái miệng to như chậu máu, để lộ hàm răng sắc bén cắn tới!

Vào giờ khắc này, một đạo kiếm ý chợt lóe lên!

Sói hoang nháy mắt bị cắt thành mấy mảnh.

Đồng thời theo hàn quang hiện lên, thân ảnh Diệp Thu Bạch cũng xuất hiện bên cạnh Mục Thích, ngón tay phóng tiên khí nâng thân thể Mục Thích lơ lửng.

Sau đó nhét một viên đan dược vào trong miệng của hắn.

Dùng tiên khí trợ giúp hắn tiêu hóa dược lực.

Diệp Thu Bạch mỉm cười sờ sờ đầu Mục Thích nói:

"Không đúng, tu vi của hắn là kết quả sau khi sư tôn hắn cưỡng ép tăng cường."

"Không xứng đáng với sư tôn... làm ngươi mất mặt."

"Không phải điều này chứng minh thiên phú của ta không bằng Ngưu Trọng sao?"

Vừa tỉnh lại hắn còn không kịp phản ứng, một lúc sau ký ức dần dần hiện lên trong đầu, sắc mặt mờ mịt chậm rãi chuyển sang uể oải.

"Hơn nữa... Nói về thiên phú, ta hoàn toàn cho rằng ngươi có thiên phú cao hơn hắn nhiều."

Thương thế của Mục Thích nhanh chóng khôi phục, hắn dần dần tỉnh lại.

Diệp Thu Bạch lắc đầu, nghiêm túc nói:

Chỉ thấy Mục Thích cúi đầu đứng trước mặt Diệp Thu Bạch, nhỏ giọng nói:

"Sư tôn?"'

"Không sao, đánh không lại hắn là chuyện bình thường, dù sao cảnh giới giữa hai bên chênh lệch quá lớn."

Mục Thích sửng sốt nhìn Ám Ma Kiếm trong tay, hoài nghi nói:

Trong giọng nói tràn ngập sự tự trách...

"Nhưng... ta thua."

"Tu luyện phải từng bước từng bước tiến về phía trước, thành tựu sau này của hắn chắc chắn không sánh bằng ngươi."

"Hả?"

Nghe đến đây, Mục Thích gật đầu.

"Mục Thích ngươi trùng hợp để cho ta thấy được tiềm lực, tuyệt đối có thể trở thành một tên kiếm tu cường đại!"

Nhưng chỉ cần có người tận tâm dẫn dắt, tương lai có thể thành tựu một phen đại nghiệp!

"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, mỗi người trên con đường tu đạo đều sẽ gặp phải người mạnh hơn mình.

Trong một căn phòng nhỏ ở Phúc Miếu thôn, thỉnh thoảng sẽ có thôn dân tinh thần thảm đạm, thân mang trọng thương tiến vào nơi đây.

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng, nói:

Khi người cuối cùng rời đi, tiểu cô nương ngồi trước lò luyện đan trong phòng thở dài một hơi.

"Đa tạ Tiểu Thụ... A không, Thụ dược sư!"

Nhưng một lát sau đi ra thì tinh thần sung mãn, thương thế khôi phục.

Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là có thể từ đó rút ra kinh nghiệm mà tiếp tục tiến bước, trưởng thành!"

Dù sao vẫn còn quá trẻ... ...

Trong nháy mắt, xuân đi thu đến.

Chỉ còn bốn tháng nữa là đến cuộc tuyển chọn.

"Tất nhiên sau đó ngươi vẫn phải cố gắng tu luyện để đánh bại đối phương."

Mới bước lên con đường tu đạo, rất dễ bị lạc lối.

Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của hắn, Diệp Thu Bạch mỉm cười.

"Lần sau giao thủ, ta sẽ không thua!"

Sau đó lập tức nở một nụ cười thỏa mãn nhìn về phía Mộc Uyển Nhi, chạy tới giữ chặt tay nàng, sôi nổi nói:

"Sư tôn sư tôn, lần này ta làm thế nào?"

Mộc Uyển Nhi cười gật đầu nói:

"Không sai, tật xấu lúc trước đã được giải quyết.

Đã có thể thuần thục luyện chế đan dược Huyền cấp, đợi đến khi cảnh giới của ngươi tăng lên, ít nhất đạt tới Tử Phủ cảnh đỉnh phong, ngươi có thể thử luyện chế đan dược Địa giai.

(Đan dược giai đoạn đầu chia thành: Thiên Địa Huyền Hoàng)

Có Đan Thánh Kinh trợ giúp, Tiểu Thụ căn bản không cần tách thời gian tu luyện ra để luyện đan.

Chỉ cần nàng không ngừng luyện đan, cảnh giới sẽ dần dần tăng.

Tuy rằng thiên phú của Tiểu Thụ không được, nhưng nhờ Mộc Uyển Nhi giúp nàng không ngừng cải thiện thể chất, tu luyện Đan Thánh Kinh và sự cố gắng kinh người, tu vi Tiểu Thụ tăng lên rất nhanh.

"Sư tôn, ngài có biện pháp sao?"

Hơn nữa, khí tức này còn có chút quen thuộc.

Phần lớn mãnh thú trong núi có cảnh giới thấp, không có khả năng có được loại khí tức thế này...

Đây là khí tức mà đám mãnh thú trong núi có thể phát ra sao?

Nơi đó có tà khí nhàn nhạt bốc lên, theo nàng thấy thú triều lần này có chút không bình thường.

Mộc Uyển Nhi không nói gì, thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm dãy núi xa xa.

"Thú triều tới! Thú triều tới"!

Bên trong các phòng ốc có tráng hán trẻ tuổi cầm thiết mâu và cung tiễn lần lượt chạy ra, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin!

"Thú triều khoảng hai mươi năm mới phát sinh một lần, sao lần này lại tới sớm hơn mười năm?"

"Không biết! Nhưng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị hàng rào kim loại xong!"

"Vậy phải làm sao bây giờ, không có đủ thiết khí và hàng rào, e là không ngăn nổi đợt thú triều này!"

Thú triều hai mươi năm xảy ra một lần, mỗi lần như vậy Phúc Miếu thôn đều chuẩn bị đầy đủ vũ khí và vật tư chống đỡ trước khi thú triều tiến đến, hao tổn một cái giá lớn mới có thể bảo vệ Phúc Miếu thôn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao thanh niên tráng hán trong Phúc Miếu không nhiều, người già và phụ nữ chiếm đa số.

Hiển nhiên Tiểu Thụ cũng từng nghe gia gia nói, hoảng hốt hỏi:

"Làm sao bây giờ sư tôn, thú triều tới rồi!"

Mấy nam hài vừa gõ chiêng, vừa chạy vừa thất hô to:

Còn có tiếng gõ chiêng truyền khắp Phúc Miếu thôn.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng nhỏ, nhìn thấy ngọn núi phía sau Phúc Miếu thôn có tro bụi bốc lên, vô số đại thụ sụp đổ, đồng thời có từng tiếng mãnh thú rít gào rung trời vang vọng khắp khu vực!

Mộc Uyển Nhi ngẩng đầu, Tiểu Thụ thì có chút hoảng hốt.

Nhưng đúng lúc này cả vùng núi rung chuyển, nhà cửa trong Phúc Miếu thôn đều bắt đầu lắc lư!

Tiểu Thụ gật đầu thật mạnh, nói: "Ta đây tiếp tục đi luyện chế đan dược!"

Tiểu Thụ vội vàng lôi kéo Mộc Uyển Nhi.

"Còn tiếp tục như vậy người trong thôn sẽ bị mãnh thú ăn tươi!"

Mộc Uyển Nhi sờ sờ đầu Tiểu Thụ, nói:

"Thôn trang sẽ không có chuyện gì, ngươi đi theo ta."

Dứt lời nàng liền kéo tay Tiểu Thụ, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Không bao lâu liền xuất hiện dưới chân núi, thú triều tấn công Phúc Miếu thôn nhất định phải qua nơi đây.

Đám người Diệp Thu Bạch và người Giám Sát Thánh Điện cũng đã sớm mang theo đệ tử xuất hiện ở nơi đây.

Mộc Uyển Nhi thấy thế liền hỏi:

"Các ngươi có cảm thấy khí tức rất kỳ quái hay không?"

Đám người Diệp Thu Bạch ngưng trọng gật đầu.

"Tà ma chi khí."

Thạch Sinh đột nhiên nói.

Thạch Sinh theo Lục Trường Sinh tới Trấn Thiên Phù Đồ Tháp rồi, hắn đã nhận biết tà ma chi khí.

"Có chắc chắn không?"

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trầm xuống nói:

"Nếu quả thật là như vậy, chỉ sợ do kẻ nào đó gây ra."

"Trong Phù Sinh Đồ làm sao mà có tà ma chứ?"

Chỉ có một cách giải thích thôi, chính là dư nghiệt Tà Ma Vực cũng theo bọn họ tiến vào Phù Sinh Đồ!

"Xem ra kẻ đó cũng tiếp nhận khảo nghiệm như chúng ta."

Dẫn phát thú triều, như vậy bọn họ không thể không để cho các đệ tử xuất chiến.

Cũng là cơ hội tuyệt vời để được các thôn dân tán thành.

Đây là dương mưu, bọn họ không thể không nhảy vào!

Mục đích của đối phương chính là để cho thú triều giải quyết các đệ tử, loại bỏ đối thủ cạnh tranh!

Như vậy đáp án quá rõ ràng... Người không xuất hiện ở đây chính là dư nghiệt Tà Ma Vực.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch âm trầm đến đáng sợ, chậm rãi nói ra một cái tên.

"Tân Hồng Y!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận