Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 372 - Mục Chính Đình bị đả kích. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mục Phù Sinh là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ của Vô Biên hoàng triều.

Cũng là nhi tử của Mục Chính Đình hắn!

Tuy rằng thường nói hoàng thất vô tình nhưng Vô Biên hoàng triều hiển nhiên không có truyền thống thống.

Xưa nay hoàng thất Vô Biên hoàng triều muốn bồi dưỡng, điều kiện đầu tiên chính là không thể nội loạn.

Ngươi thích hợp phương diện nào liền đảm nhiệm chức vụ phương diện ấy.

Giống như hoàng nữ Mục Khanh Khanh.

Là am hiểu quân sự tác chiến nên thống lĩnh quân bộ.

"Chuyện ngươi bái sư rốt cuộc là như thế nào?"

Đừng trông Mục Phù Sinh giống như con cháu hư hỏng chỉ biết ăn no chờ chết.

Đã hai tháng rồi mà chuyện quan trọng như bái sư lại không báo cáo cho hắn!

"Sao hiện giờ lại bái dễ dàng thế này?"

Hai người phối hợp với nhau thì Vô Biên hoàng triều cũng sẽ không sợ không người kế thừa.

Không sai.

Quan hệ với Mục Phù Sinh cũng cực kỳ tốt.

Trên thực tế, Mục Phù Sinh có lòng dạ thâm sâu đồng thời cũng cực kỳ kiêu ngạo!

Cho nên Mục Chính Đình luôn luôn quan tâm chuyện liên quan đến Mục Phù Sinh.

Tương lai một người thống lĩnh quân bộ một người thống lĩnh hoàng triều.

"Trước kia, kỳ nhân dị sĩ trong hoàng triều nhiều lắm, ngươi không muốn bái ai, lúc sau an bài cho người người bên ngoài hoàng triều như ở các tông môn hoặc cường giả lánh đời thì ngươi vẫn không chịu."

Đám kỳ nhân dị sĩ kia có quan điểm cực kỳ nhất trí.

Mục Chính Đình bất đắc dĩ nên chỉ đành cho người gọi tới.

Thế nhân tu đạo, bước lên con đường võ đạo cần phải tranh với thiên địa, tranh với người người!

Mục Phù Sinh buông tay trả lời: "Hắn rất mạnh nha, hơn nữa lý niệm không khác gì ta, người như vậy muốn thu ta làm đồ đệ, ta tự nhiên không thể từ chối nha!"

Trước kia Mục Phù Sinh phía trước từ chối không chỉ là bởi vì hắn chướng mắt những người kia mà còn vì phương diện lý niệm.

Nếu chết rồi thì theo đuổi trường sinh còn có ý nghĩa gì đâu?

Còn không phải vì hai chữ trường sinh hai sao?

Lặng lẽ mạnh lên!

Nhưng mà lý niệm của Mục Phù Sinh như thế nào?

Vì vậy mà Mục Phù Sinh từ chối rất nhiều người.

Như vậy mới có thể tăng cường tu vi bản thân, mới có thể đi xa trên con đường tu đạo.

Dù cho Lục Trường Sinh không chủ động muốn thu đồ đệ thì Mục Phù Sinh cũng sẽ quỳ xuống cầu Lục Trường Sinh thu hắn!

Giống như gặp được tri âm tri kỷ vậy.

Cho đến khi Lục Trường Sinh xuất hiện.

Tu đạo vì điều gì chứ?

Sau đó phòng ngự đúng chỗ, bảo đảm bản thân bất tử.

Như vậy mới có thể sống được càng lâu, mới có cơ hội đột phá cảnh giới, từ đó đạt tới mục đích trường sinh.

Đạo tâm bất đồng tự nhiên không thể đi cùng đường rồi.

Mặc kệ là ngươi tranh cùng thiên địa hay tranh cùng người thì đều có khả năng chết bất đắc kỳ tử!

Lặng lẽ tu luyện!

Của hắn mới đúng!

Cho nên Mục Phù Sinh cảm thấy ý tưởng của họn họ đều sai rồi!

Tất nhiên Mục Phù Sinh sẽ không nói ra suy nghĩ của mình rồi.

Nếu nói ra, không chừng lão cha sẽ đánh hắn trận chết khiếp nha.

Mục Chính Đình lại thở dài một tiếng.

Nhi tử này hắn không quản được.

"Thôi thôi, người nọ có thực lực rất mạnh, ít nhất không dưới ta."

"Nếu ngươi có thể bái hắn làm sư phụ cũng chứng minh nhân phẩm người này không có vấn đề."

"Một khi đã như vậy thì phải chăm chỉ tu luyện, đừng theo những chiêu số đường ngang ngõ tắt kia nữa."

Mục Phù Sinh cười lạnh trong lòng.

Nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười đáp lại:

Vì thế Mục Chính Đình phất tay, trong lòng bàn tay có thêm ba loại thiên tài địa bảo.

Dù sao đối phương là cường giả không hề ở dưới hắn, chắc chắn có nội tình, vài thứ trong bảo khố không lọt mắt cũng là chuyện bình thường.

Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng.

Mục Chính Đình sửng sốt.

Không thiếu?

"Thật ra. . . . . . Sư tôn không thiếu mấy thứ trong bảo khố. . . . . ."

E là phương pháp tu luyện tinh thần chi lực của Thạch Sinh cũng do sư tôn cấp cho.

Vì thế. . . . . .

Mục Phù Sinh cảm giác không ra tay được!

Vẻ mặt khó chút khó khăn, lắc đầu nói:

"Hay. . . . . . Hay là bỏ đi, sư tôn không quá để ý mấy thứ này."

Vì không muốn đả kích phụ thân mình cho nên Mục Phù Sinh quyết định nói khéo một chút.

Mục Chính Đình nghe xong, nghiêm túc nói:

"Không được, dù sư tôn của ngươi không thèm để ý thì chúng ta cũng không thể không để ý tới!"

Mục Phù Sinh vẫn kiên quyết từ chối:

Lại nhớ tới Phù Ấn Chi Thư cùng với Cửu Cửu Hồng Mông thiên lôi mà sư tôn tùy tiện ném cho mình.

Mục Phù Sinh ngẩng đầu lên, suy nghĩ tới cấp bậc bảo vật bên trong bảo khố.

Chọn vài món bảo vật?

"Người trong hoàng thất không thể mất lễ nghĩa."

"Được rồi, đi vào bảo khố chọn vài món bảo vật đưa qua cho sư tôn của ngươi đi, nếu đã bái sư thì cần có lễ vật."

"Tuân lệnh!"

Mục Phù Sinh nhìn thấy mà có chút kinh hãi.

Ba loại thiên tài địa bảo này không một loại nào mà không khiến các thế lực ở Vô biên giới vực phải đỏ mắt.

Tùy tiện ném ra một loại đều có thể nhấc lên gió tanh mưa máu!

Món thứ nhất Thiên Sơn Tuyết Liên.

Chỉ cần đặt ở bên cạnh liền có tác dụng thanh tâm định hồn!

Ngay cả với cường giả cấp bậc như Mục Chính Đình cũng có trọng dụng!

Có thể nói là thiên tài địa bảo dùng trong lúc tu luyện mà tất cả cường giả đều tha thiết ước mơ!

Món thứ hai.

Lôi Quang Tịch Diệt Kiếm.

Thanh kiếm này chỉ đứng sau Tinh Vẫn Kiếm của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng!

Tinh Vẫn kiếm đã có thể xem như vũ khí có cấp bậc cao nhất ở Vô biên giới vực rồi.

Lôi Quang Tịch Diệt Kiếm này đặt ở các thế lực nhất lưu hàng đầu cũng đủ để làm bảo vật trấn tông!

Món thứ ba Không gian hạm cấp bậc Đế khí!

Xuyên không hạm này chính là bảo vật mà hoàng chủ Mục Chính Đình sử dụng!

Thậm chí còn có thể chống đỡ gió lốc không gian mức độ nhất định!

Nếu trong tính huống bình thường thì Mục Phù Sinh nhất định sẽ tán thưởng lão cha mình hào phóng quá.

Hơn nữa còn chọn ra một món để đưa đi.

Nhưng mà . . . . .

Ba món này . . . . .

Có so sánh với Phù Ấn Chi Thư và Cửu Cửu Hồng Mông thiên lôi thì vẫn như đệ tử gặp sư phụ nha. . . . . .

Ba món đồ này cực kỳ tốt, nhưng vẫn không đủ lọt mắt sư tôn!

Mục Phù Sinh tỏ vẻ khó xử.

"Lão cha. . . . . . Hay là bỏ đi. . . . . . Ngươi cứ để lại cho mình dùng. . . . . ."

Mục Chính Đình cau mày nói:

"Ngươi bị làm sao vậy? Từ nhỏ ta đã dạy ngươi lễ nghĩa đầy đủm ngươi quên hết rồi sao?"

"Dù sư tôn của ngươi không thèm để ý! Chúng ta cũng phải để ý!"

"Ta đây chỉ có thể tìm một thư đồng để hắn dạy ngươi một lần nữa!"

Mục Phù Sinh cười khổ, chỉ đành nói ra suy nghĩ trong lòng mình:

"Không phải ta không muốn tuân thủ lễ nghi mà là. . . . . . Sư tôn thật sự chướng mắt mấy thứ này nha!"

"Chướng mắt?" Mục Chính Đình ngẩn người, thậm chí còn tỏ vẻ hoài nghi, cúi đầu nhìn thoáng qua ba món đồ.

Phải biết rằng ngay cả hắn cũng có chút luyến tiếc khi đưa ra ba thứ này nha!

Vẫn chướng mắt sao?

Mục Phù Sinh thấy Mục Chính Đình tỏ vẻ hoài nghỉ, chỉ có thể nói với hắn:

"Sư tôn có một đệ tử, cũng chính là sư huynh hiện tại của ta, có một người tu luyện tinh thần chi lực, phương pháp tu luyện là sư tôn cung cấp."

Mục Chính Đình:. . . . . .

Mục Phù Sinh sẽ không nói ra Phù Ấn Chi Thư và Cửu Cửu Hồng Mông thiên lôi, đây chính là át chủ bài của mình!

Mục Chính Đình ho khan một tiếng, mặt già đỏ lên, quay người đi.

"Vậy. . . . . . Ngươi mời sư tôn ngươi tới đây uống chút rượu đi."

"Rượu của hoàng thất chúng ta là tuyệt nhất."

". . . . . . Sư tôn tự mình ủ rượu, uống cũng khá tốt. . . . . ."

Sau đó Mục Phù Sinh đưa rượu trắng mà Lục Trường Sinh trước khi đi cho hắn ra.

Mục Chính Đình nếm thử một ngụm xong.

Hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận