Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1096 - Trăm vị Thần Đế, Hành Đạo Kiếm Đế!

. . . .

Ngay cả Tống Kiêu cũng thu hồi gương mặt treo nụ cười, vẻ mặt đầy sự tôn kính.

Dường như biết đám người Diệp Thu Bạch không biết nên hắn mở miệng giải thích:

"Trong sách cổ cũng không ghi chép nhiều, nhưng Bách Đế thành lại có địa vị hết sức quan trọng trong thời kỳ thượng cổ, thời kỳ mà văn minh tu đạo huy hoàng."

"Lúc đó Bách Đế thành do một trăm vị cường giả Thần Đế cảnh liên thủ sáng lập, chính là để chống đỡ cường địch ngoại vực."

"Một trăm cường giả Thần Đế Cảnh liên thủ sáng lập?"

Những thiên kiêu chưa biết nghe được lời này đều hít sâu một hơi.

Văn minh tu đạo thời thượng cổ rốt cuộc huy hoàng tới trình độ nào mới có thể tạo nên nhiều cường giả như vậy?

Dù cho thật tình hay là giả ý.

Cho nên bọn họ cũng không có tư cách oán giận vì sao truyền thừa đoạn tuyệt, cũng không có tư cách tha thứ cho đám cường địch ngoại vực kia...

Biết rõ là chết, là thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng trăm tên Thần Đế ngã xuống đã giúp nhóm Nhân tổ có thời gian trấn áp đối phương..."

Không có sự hy sinh của bọn họ cũng sẽ không có Phàm nhân giới hiện tại...

"Trong sách cổ cũng không có ghi chép tỉ mỉ chuyện mà Bách Đế thành làm được, nhưng cũng ghi lại một ít."

Tuy rằng không có khả năng lui bước, bất quá ngay cả trăm tên Thần Đế tre hy sinh mà chỉ có thể trì hoãn bước chân của đối phương.

Thời kỳ thượng cổ huy hoàng đến thế mà vẫn bị cường địch ngoại vực đoạn tuyệt truyền thừa?

Đám người Diệp Thu Bạch nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.

"Bách Đế thành vì chống đỡ cường địch ngoại vực tiến công, trăm tên cường giả Thần Đế cảnh lấy thân thể làm tường, lấy huyết mạch làm vật dẫn, dùng Thần Hồn làm mâu cấu tạo phòng tuyến thứ nhất cho Phàm nhân giới.

Tống Kiêu tiếp tục giảng giải:

Bách Đế Thành xứng đáng được sự tôn trọng.

"Phỏng chừng trong Bách Đế thành phỏng chừng sẽ có truyền thừa của Thần Đế vẫn lạc, chúng ta vào đi."

Nghe đến đây. tất cả mọi người đều cung kính khom người với Bách Đế Thành.

Tống Kiêu cười nói.

Không lâu bao lâu sau bọn họ sẽ phải đối mặt với một quái vật khổng lồ.

Sao Phàm nhân giới hiện tại có thể chống đỡ?

Bạch Công Tuấn ở trong đám người, mắt lóe sát ý nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.

Diệp Thu Bạch vừa định đáp lại đã thấy đám người Tống Từ đi ngang qua.

"Chúng ta cũng đi thôi."

Trình Vinh dừng lại một chút, cười nói:

Nhưng khi bước vào cửa thành, thân thể bọn họ không tự chủ được mà trở nên nhẹ nhàng.

Đỗ Vân đã dẫn đầu một bước tiến tới Bách Đế thành.

Cũng không kéo dài quá lâu.

Một cỗ không gian chi lực mạnh mẽ đến mức làm cho người ta không cách nào phản kháng đang muốn xé rách thân thể bọn họ!

Cảnh tượng trước mắt bỗng quay cuồng!

"Diệp huynh, chờ sau khi nhận truyền thừa trong Bách Đế thành, chúng ta liền luận bàn một trận?"

Diệp Thu Bạch phớt lờ Tống Từ.

Vì thế đoàn người nhanh chóng tiến vào trong Bách Đế thành.

Bọn họ vốn còn muốn nhìn một chút xem tòa tràn ngập khí tức anh hùng trong truyền thuyết này hùng vĩ tới mức nào.

"Nhớ kỹ ta nói, ngươi không cách nào đạt được truyền thừa trong Bách Đế thành!"

Điều này cũng làm cho sát ý trong mắt Bạch Công Tuấn càng thêm nồng đậm.

Bất quá đối với người thua, Tiểu Hắc thường sẽ áp dụng sách lược coi thường.

Biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Hắc.

Chớp mắt cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Không gian phía trước là một đại điện màu xanh đậm.

Chung quanh cũng không có địa phương nào kỳ lạ.

Chỉ có một tòa Huyền Thiết Môn thật lớn.

Hai bên Huyền Thiết Môn có từng pho tượng hình người khổng lồ xếp thành hàng.

Bộ dáng mỗi người đều khác biệt, ở mi tâm của các pho tượng lại có một đám hồn hỏa màu lam!

Khí tức mà hồn hỏa phát ra làm cho tất cả mọi người ở đây cảm giác áp lực.

Uy áp quá mức cường thịnh!

Tống Kiêu ngưng trọng nói: "Chín tám... Chín chín... một trăm, vừa đúng một trăm pho tượng, chẳng lẽ một trăm pho tượng này chính là một trăm vị Thần Đế kia?"

"Nếu được chúng ta tán thành sẽ có hồn hỏa hiện ra hư ảnh!"

Xem ra bị phát hiện... Bất quá cũng may mà vị tiền bối Thần Đế này không có vạch trần...

Mục Phù Sinh đột nhiên cảm giác mình bị một đôi mắt nhìn thấu!

Khi nghe đến đây.

"Đương nhiên cũng có thể đặt tay và rót khí tức của mình vào trong cửa, dù sao có vài người thích ẩn giấu thực lực."

Nhưng nghĩ đến thân phận của chủ nhân giọng nói hắn liền chấp nhận...

Đang lúc người ở đây bó tay không biện pháp.

Chỉ thấy một đóa hồn hỏa bắt đầu lay động!

Là một pho tượng bên phải Huyền Thiết Môn.

Một giọng nói hư vô mờ mịt truyền ra.

"Rốt cục có người tới nơi này rồi? Bất quá thiên phú... Không đúng không đúng, ngược lại có mấy mầm mống tốt."

"Bổn đế biết các ngươi tò mò, nhưng tạm thời gác lại đi, chờ có được truyền thừa thì các ngươi sẽ biết hết."

"Nói ngắn gọn thôi, các ngươi chỉ cần đứng ở trước cửa, dùng công kích mà mình am hiểu nhất toàn lực tấn công là được.

"Tựa như tiểu tử vừa rồi... Đương nhiên không có động tĩnh là bởi vì thiên phú của hắn quá kém, không được bất kỳ một tên Thần Đế nào tán thành."'

Sắc mặt người vừa mới tới đẩy cửa lúc xanh lúc đỏ.

Kết quả đừng nói là đẩy, khiến nó dao động một chút cũng không được.

Bất quá thật sự có người hiếu kỳ đi đẩy thử một lần.

Chẳng lẽ muốn đẩy cánh cửa huyền thiết ngẩng đầu nhìn không thấy rìa kia?

"Bất quá, tiếp theo phải làm cái gì đây?"

Cách đó không xa, đám Đỗ Vân cùng với sáu người Giám Sát Thánh Điện cũng có biểu tình tương tự, hiển nhiên đã phát hiện điểm này.

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Hẳn là không sai."

"Được rồi, các ngươi có thể bắt đầu."

Đỗ Vân không nói nhảm, vẫn làm theo ý mình.

Hắn sẽ không chờ đợi người khác ra tay trước xem tình huống thế nào.

Bản thân trực tiếp đi tới trước Huyền Thiết Cự Môn, khí tức Thần Hoàng cảnh sơ kỳ bộc phát.

Hắn quát khẽ một tiếng.

"Xoạt!"

Ngân quang chợt lóe, kiếm trong tay hắn khỏi vỏ!

Kiếm ý quanh thân Đỗ Vân điên cuồng gào thét sau đó ngưng tụ trên thanh kiếm.

Một kiếm toàn lực chém vào Huyền Thiết Cự Môn.

Rắc rắc rắc...

Tiếng kim loại va chạm vang vọng nơi đây.

Mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm trăm đóa hồn hỏa, không biết với thiên phú của kiếm tu yêu nghiệt như Đỗ Vân có thể khiến cho đám tiền bối Thần Đế này chú ý không?

Ước chừng qua ba hơi thở, ở pho tượng thứ ba mươi hai bên tay trái.

Hồn hỏa hóa thành hư ảnh một nam tử mày kiếm mắt sáng, bộ dạng như thiếu niên, hắn nhìn Đỗ Vân cười nói:

"Thiên phú coi như không có tệ, theo đạo lý mà nói không thể được công nhận.

Bất quá ngươi không có một chút do dự nào mà đứng ra hành động trước, nhận thêm được sự tán thành."

"Ta tên Hành Đạo, ngươi có nguyện ý tiếp nhận y bát của bổn đế không?"

Hành Đạo Kiếm Đế, trên sách cổ cũng có ghi chép về vị này.

Đỗ Vân cũng không có biểu tình kích động, hắn chỉ thu kiếm, chắp tay nói.

"Đệ tử Đỗ Vân, bái kiến sư tôn."

Hành Đạo Kiếm Đế khẽ gật đầu, lập tức vung tay lên, Huyền Thiết Cự Môn mở ra.

"Ngươi tiến vào đi."

Sau khi Đỗ Vân tiến vào bên trong, hư ảnh Hành Đạo Kiếm Đế lại trở về trạng thái hồn hỏa, chỉ là hồn hỏa này đã ẩn vào bên trong pho tượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận