Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1005 - Ta còn có lựa chọn nào khác sao

. . . .

Sau khi Lục Trường Sinh mang theo Liễu Tự Như rời khỏi Ám Vực.

Ám Chủ xoay người, đầu tiên hắn cảm ứng cường độ của Ám Thần Tinh Sát Trận một phen.

Một lát sau có một lão giả xuất hiện ở nơi đây.

Lão giả đúng là Dương lão.

Ám Chủ nhìn Ám Thần Tinh Sát Trận, sắc mặt ngưng trọng hỏi:

"Dương lão, hiện giờ Ám Thần Tinh Sát Trận đã tăng cường bao nhiêu lần?"

Với thực lực của Ám Chủ, đúng là không cách nào nhìn ra được chỗ huyền diệu của trận pháp cấp bậc cao thế này.

"Xem ra thực lực của Lục tiền bối nhìn không tới điểm cuối, loại cường giả này chúng ta chỉ có thể giao hảo, không thể trở mặt."

"Vậy có cần ta thông tri Liễu Tự Như hay không, kêu hắn chú ý chút?"

Dương lão không thể không cảm thấy hoảng sợ. . . . . .

"May mà hiện giờ quan hệ giữa Ám Vực cùng với Lục Trường Sinh đang phát triển theo hướng tốt."

"Huống hồ Lục Trường Sinh cải tiến trận pháp chỉ tốn thời gian gần hai nén nhang. . . . . ."

"Không cần cố tình nhắc nhở, cứ thuận theo tự nhiên là được, nếu như cố ý ngược lại sẽ phản tác dụng."

Không nghĩ tới, sắc mặt Dương lão cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi nói:

Ám Chủ quay đầu nhìn về phía Dương lão.

Chỉ trong thời gian gần hai nén nhang mà đã có thể cải tiến trận pháp, làm cho trận pháp tăng lên tới trình độ này.

"Hiện giờ, Ám Thần Tinh Sát Trận này có đặt ở Tiên giới cũng thuộc nhóm trận pháp hàng đầu."

Dương lão gật đầu:

"Sau khi Lục Trường Sinh nghe tin tức kia xong có phản ứng thế nào?"

Ám Chủ cảm khái nói:

Dương lão hỏi Ám Chủ.

Dương lão lắc đầu:

Ám Chủ nghe xong gật đầu.

"Chỉ hy vọng kiếp nạn lần này không lan đến gần Ám Vực chúng ta đi. . . . . .". . . . . .

Hiện giờ phát sinh đại kiếp nạn, có lẽ liên quan đến Lục Trường Sinh, hắn sẽ tham dự kiếp nạn hay là giải trừ kiếp nạn, chúng ta không cách nào biết rồi. . . . . ."

Đợi khi về đến Trường Sinh giới.

Dương lão khẽ nhíu mày, nói:

Đại tỷ à, đã cố gắng chôn giấu chuyện cũ mà ngươi còn đào lên làm gì, ta sắp chết đó!

Ám Chủ nhớ lại sau đó mô tả chi tiết.

Kẽo kẹt kẽo kẹt. . . . . .

Sau đó ngồi xuống.

Lục Trường Sinh phất phất tay, một cái ghế trúc liền xuất hiện dưới mông hắn.

"Như vậy xem ra có một ít liên hệ với hắn, Lục Trường Sinh là nhân vật mà ngay cả dò xét thiên cơ cũng không thể dò xét được.

Hoàng Thiên nhìn thấy hai người, câu đầu tiên nói là"

"A? Sao trên người Tiểu Liễu lại không có một chút vết thương nào vậy, không nên nha?"

Liễu Tự Như thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy rồi.

Ám Chủ gật đầu:

Điều này khiến cho Liễu Tự Như cảm thấy rất là sợ hãi.

Lục Trường Sinh thì chẳng thèm nhìn Liễu Tự Như thêm một cái nào.

Trên đường trở lại Trường Sinh giới, Liễu Tự Như nhìn Lục Trường Sinh mà không dám nói lời nào.

Tiếng kêu quen thuộc bình đạm này lại khiến cho Liễu Tự Như cảm thấy nguy hiểm tràn ngập. . . . . .

Lục Trường Sinh cười tủm tỉm nhìn về phía Liễu Tự Như hỏi:

"Nói một chút đi, ngươi có muốn giải thích gì không?"

Mặt Liễu Tự Như cứng đờ, sau đó lắp bắp nói:

"Lục tiền bối. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài nghe ta giảo biện. . . . . . A không, nghe ta giải thích!"

Lục Trường Sinh ngửa mặt nói:

"Xin mời bắt đầu phần trình diễn."

"Là thế này Lục tiền bối. . ."

Liễu Tự Như than thở khóc lóc nói:

"Bất quá. . . . . ."

Hoàng Thiên lại chuyển giọng, nói:

Liễu Tự Như vừa mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu Liễu nói sự thật."

"Ta tự nhiên muốn bổ sung."

Hoàng Thiên thấy thế, mỉm cười nói:

"Đúng! Thiên chân vạn xác!"

Liễu Tự Như gật đầu thật mạnh:

"Không tin ngươi cứ hỏi. . . . . ."

Đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên một khắc sau đó bỗng nhiên quay đầu trầm trọng nói:

"Không cần hỏi, lời ta nói đều là sự thật, không có lừa gạt Lục tiền bối!"

Lục Trường Sinh nhìn về phía Hoàng Thiên.

"Xem ra có nội tình nha?

Hoàng Thiên ngươi có muốn bổ sung một chút không."

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Tự Như thay đổi đổi, im lặng xoay sang hướng nằm ngoài tầm mắt của Lục Trường Sinh, sau đó hướng về phía Hoàng Thiên chắp tay trước ngực, không ngừng cầu xin.

Lục Trường Sinh cười như không cười hỏi.

"A, là như thế này sao?"

"Khi tiền bối tới Ám Vực, ta mới đuổi tới Thiên Hà tinh vực, thời điểm ta tới Ám Vực Lục tiền bối cũng thấy được bộ dạng chật vật vì liên tục di chuyển không ngừng nghỉ cuả ta nha!"

Liễu Tự Như càng nói, biểu tình càng tự tin, đạo lý rõ ràng:

"Bất quá ngài cũng biết, với thực lực của Lục tiền bối ngài sao ta có thể đuổi kịp chứ?"

"Ta thật sự không nghĩ tới Quý Thiên Dao lại ở Thiên Hà tinh vực, nhưng mà thời điểm ta nghĩ đến thì ngươi đã đi rồi, ta ở phía sau đuổi theo rất lâu."

Bất quá?

"Bất quá sau khi ngươi rời đi, chuyện Tiểu Liễu nghĩ đến đầu tiên không phải trực tiếp đuổi theo ngươi mà là ôm bụng cười to, cười đến nước mắt sắp tràn ra, còn vừa cười vừa nói."

Chỉ thấy Hoàng Thiên làm lại biểu tình của Liễu Tự Như khí đó,"E là chuyến này Lục tiền bối sẽ rất đau đầu . . . . ."

"Đúng vậy, chính là như vậy."

Thấy một màn này, Liễu Tự Như nháy mắt cứng cờ, cảm thấy choáng váng.

Không phải đâu, đại tỷ à, ngài . . . . ????

Có cần chơi như vậy không?

Ngài không chỉ nói ra mà thêm mắm thêm muối, còn diễn tả khoa trương như vậy!

Chúng ta có thù oán gì đâu.

Liễu Tự Như muốn động thủ nhưng mà hắn cũng không đánh lại Hoàng Thiên.

Lúc này.

Một giọng nói mà Liễu Tự Như không muốn nghe nhất vào lúc này truyền tới.

"A? Phải không, Tiểu Liễu, xem ra ngươi rất vui sướng khi người ta gặp họa nha?"

Liễu Tự Như xoay cổ, vẻ mặt đưa đám nhìn Lục Trường Sinh, ngay sau đó "bụp", lập tức quỳ xuống.

"Lục tiền bối, thật sự không có khoa trương như vậy, sao ta có thể đối với ngài như vậy chứ?"

"Hẳn là ngài có ý nghĩ của chính mình nha! Nên tin ai, vừa nhìn là hiểu ngay!"

Biểu tình của Hoàng Thiên khoa trương như vậy, chắc chắn khuếch đại sự thật.

Lục Trường Sinh lại gật đầu nói:

"Ngươi nói không sai."

Liễu Tự Như nhẹ nhàng thở ra.

"Bất quá ta tin Hoàng Thiên."

Liễu Tự Như muốn ngất.

"Được rồi."

Lục Trường Sinh đột nhiên lấy ra một đống chai lọ vại bình.

Bên trong đều là các loại đan dược với màu sắc khác nhau.

Thậm chí còn có mấy loại đan dược tản ra mùi khó ngửi. . . . .

Liễu Tự Như cảm giác lòng mình bồn chồn.

Chỉ nghe Lục Trường Sinh cười tủm tỉm chỉ vào đống chai lọ, nói:

"Cũng không đánh ngươi đâu, mau thử mấy loại đan dược ta mới sáng chế đi."

"Yên tâm, ăn không chết đâu, dù cho có chết ta cũng sẽ nghĩ mọi cách cứu ngươi về."

Mặt Liễu Tự Như càng trắng hơn.

"Ta còn lựa chọn nào khác sao . . . . ."

"Nếu không Lục tiền bối ngươi cứ đánh ta đi. . . . . ."

Lục Trường Sinh cười tủm tỉm nói:

"Không được, ngươi có thể lựa chọn để ta đánh một trận, đánh tới không có sức phản kháng sau đó lại dần dần trút đan dược vào trong miệng ngươi."

Liễu Tự Như khóc không ra nước mắt tới gần đống chai lọ.

"Nếu ta đi rồi, còn xin Lục tiền bối đối xử tử tế với Liễu gia chúng ta."

Lục Trường Sinh cười gật đầu. . . . . . .

Ở Thiên Hà tinh vực.

Quý Thiên Dao đã tỉnh lại từ trong trạng thái luyện.

Hiện giờ nàng đã thuận lợi đạt tới Thần Hoàng cảnh trung kỳ.

Hồng Mông Tử Khí và Dao Trì Tâm Kinh dung hợp mang đến cho nàng thật nhiều lợi ích.

Quý Thiên Dao nhìn sư tôn bên cạnh, hỏi:

"Sư tôn, hắn đi rồi sao?"

Quý Liễu Chi gật đầu.

Quý Thiên Dao nhìn ra bên ngoài, giống như đang tìm kiếm bóng dáng của Lục Trường Sinh.

Cứ như vậy mà nhìn một lúc thật lâu, sau đó mới khe khẽ thở dài, nháy mắt lấy lại ý chí chiến đấu.

"Lần tiếp theo gặp mặt, ta nhất định phải có thực lực trợ giúp Lục tiền bối!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận