Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1348 - Long hồn, nhân tình

Khí phách cường giả đâu?

Vừa rồi ở trong Cửu Long sơn mạch bố trí nhiều phù triện, còn có mưu lược kín kẽ như vậy.

Thế mà hiện tại trực tiếp cự tuyệt khiêu chiến?

Không cần mặt mũi sao?

Mục Phù Sinh nhìn sắc mặt Huyền Minh thánh tử dần dần trở nên âm trầm, không ti tiện chắp tay cười nói:

"Thật ngại quá thánh tử điện hạ, chúng ta vừa trải qua một trận đại chiến."

Nói tới đây, Mục Phù Sinh đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, nâng cánh tay phải vô lực lên, lắc lư vài cái rồi nói: "Ngươi xem, cánh tay sư huynh ta bị phế rồi.

Lập tức truyền âm nói: "Sư huynh, làm biểu tình đau muốn chết đi."

Lúc này Phương Khung mới vội vàng giả bộ già yếu bệnh tật.

Sao lại có người không biết xấu hổ như thế này chứ!

Phương Khung gãi gãi đầu nói: "Nhưng ta không có việc gì mà."

Lần này Huyền Minh thánh tử câm lặng.

"Ngươi nhìn lại xem sư đệ ta, vận dụng trận pháp nhiều lần như vậy, cũng đã suy yếu đến cực hạn!"

Lừa quỷ!

Tiểu Hắc ồ một tiếng, sau đó nhe răng nhếch miệng.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ngoại trừ tay phải của Tiểu Hắc có chút nghiêm trọng, hai người còn lại chẳng có việc gì cả!

Sau đó lại thì thầm bên tai Phương Khung."Giả bộ một chút."

Sau đó Mục Phù Sinh lại đi đến bên cạnh Phương Khung, nghiêm túc nói:

"Thánh tử ngươi xem đi."

Sau đó hành lễ với Thiên tử rồi phất tay áo rời đi.

Mục Phù Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ mạnh vào lưng Phương Khung.

Thương Minh dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh.

Còn trọng thương? Còn suy yếu đến cực hạn?

Thế nhưng quả thật đối phương đã trải qua một trận đại chiến, cho dù là giả hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hừ lạnh nói: "Đã như vậy, về sau sẽ có cơ hội."

Thời điểm Tam hoàng tử và Đại hoàng tử muốn rời đi, Thái tử híp mắt nói:

Tất cả mọi người Thanh Long quân hành lễ với chỗ Thiên tử vừa đứng.

"Kế tiếp, các ngươi liền đi theo Thái tử!"

"Được rồi, quân bị diễn võ kết thúc, trong vòng bảy ngày phần thưởng cho Thanh Long quân sẽ được phát ra, Tàng Thư Các cùng Tàng Bảo Các cũng mở cửa cho các ngươi."

Người Xích Long quân và Nghịch Lân quân đều biến sắc, không biết làm sao, đưa mắt nhìn chằm chằm Thái tử.

Thiên tử mỉm cười khoát tay nói:

Sắc mặt Xích Long thống lĩnh và Nghịch Lân thống lĩnh cực kỳ khó coi.

"Sau này, các ngươi sẽ phụ thuộc dưới trướng ta, ta có thể cam đoan về sau đãi ngộ của các ngươi sẽ không kém hơn bên Đại hoàng tử và Tam hoàng tử."

Thái tử cúi đầu nhìn về phía bọn họ nói:

Thiên tử nói xong liền biến mất.

Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Đối với hắn mà nói, đây là một chuyện cực kỳ khuất nhục.

Tam hoàng tử cũng phân phó Xích Long quân tương tự rồi vội vàng rời đi.

Các đại thần thượng thư cũng nhao nhao rời đi.

Dứt lời, Đại hoàng tử dẫn đầu đi tới vách núi bên cạnh, nhìn Nghịch Lân quân phía dưới, hét to.

Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đột nhiên quay đầu, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Thái tử nói: "Đương nhiên sẽ không quên."

"Hai vị hoàng huynh, các ngươi không quên đặt cược giữa chúng ta đi?"

Nhưng đối phương là Thái tử, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đã không quản bọn họ nữa.

Nếu như không quỳ, có lẽ khó bảo toàn mạng sống.

Nhìn bọn họ không cam lòng quỳ xuống, Thái tử cũng không oán giận gì.

Dù sao hắn vốn không nghĩ tới chuyện nhanh chóng khống chế hai đại quân đoàn này.

Đột nhiên đổi chủ, ở một nơi cực kỳ tôn sùng sự trung thành như quân đội sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy?

Mục đích của Thái tử chỉ là làm suy yếu sức ảnh hưởng của Tam hoàng tử và Đại hoàng tử trong quân mà thôi.

Dù là Nghịch Lân quân và Xích Long quân sẽ không khăng khăng một mực giúp hắn làm việc, không ảnh hưởng quá lớn.

Chờ ngày sau dùng chút thủ đoạn, liền có thể chậm rãi thay máu khống chế xuống.

Muốn khống chế thì có nhiều thủ đoạn lắm.

Nói tới đây, Thái tử còn nhìn Mục Phù Sinh.

"Cho nên ta liền áp hết lên trên người các ngươi."

"Cho dù có Thiên Tùng tiền bối cùng với Lôi Long quân của Ngũ ca tương trợ cũng có chút khó ứng phó."

"Nói thật, lần quân bị diễn võ này ta đã đánh cược."

Thái tử thẳng người, cười nói:

Thân là Thái tử, lại cúi đầu trước bọn họ.

Nói đến đây, Ngũ hoàng tử cũng rời đi.

Không biết Cửu Bạch Lộ đã rời đi từ lúc nào.

Chỉ có Mục Phù Sinh biết, trước khi rời đi Cửu Bạch Lộ truyền âm, bảo hắn sau khi xong việc thì đến chỗ nàng một chuyến, có chuyện quan trọng.

Thái tử mỉm cười nhìn ba người Mục Phù Sinh.

"Đi thôi, theo ta về Thanh Long biệt viện."

Ba người Mục Phù Sinh gật đầu.

Khi mấy người trở lại Thanh Long biệt viện.

Thái tử khom người, vẻ mặt nghiêm túc.

Ba người Mục Phù Sinh cũng kinh ngạc.

"Được rồi, kế tiếp ngươi còn có rất nhiều chuyện cần làm, ta đây không quấy rầy nữa."

Ngũ hoàng tử cười nói: "Ta chưa từng hoài nghi."

Thái tử vỗ vỗ bả vai Ngũ hoàng tử, cười nói: "Ngũ ca, vẫn phải đa tạ ngươi. Yên tâm, ta sẽ thực hiện lời hứa."

"Chúc mừng Thái tử."

Ngũ hoàng tử cười cười nhìn về phía Thái tử, nói:

Đến bước này, địa vị của Thái tử cơ bản đã vững chắc.

Dường như những lời này là nói với hắn.

"May mà, ta cược đúng."

Tiểu Hắc thản nhiên nói: "Chỉ là nhận nhiệm vụ, ngươi trả thù lao, chúng ta tự nhiên hết lực hoàn thành."

Thái tử cười to nói: "Là đạo lý này."

"Bất quá hiện tại, ta cảm thấy phần thưởng ta cho còn ít, các ngươi còn muốn cái gì cứ việc nói! Chỉ cần trong phạm vi năng lực, ta đều có thể giúp các ngươi lấy tới."

Thái tử cất cao giọng nói.

Tiểu Hắc cũng không khách khí, nói thẳng: "Ta cần tám đạo long hồn còn lại."

Tám đạo long hồn?

Thái tử biến sắc, lập tức trầm tư.

Tiểu Hắc cũng nói: "Ta cũng có thể dùng thứ khác đổi, ví dụ như phù triện của Mục sư đệ."

Mục Phù Sinh: "..."

Ngươi muốn bán ta đúng không...

Mấy đạo long hồn này đều mang khí vận từ Long mạch Bán Thần, lại có thể rèn luyện thân thể, tăng cường huyết mạch chi lực.

Đây chính là vật cực kỳ trân quý.

Cho dù là Thái tử cũng đỏ mắt.

Sau một hồi suy tư, Thái tử như đã quyết tâm, kiên định nói:

"Được, ta cũng không cần ngươi những thứ khác, coi như ban thưởng nhiệm vụ cho các ngươi!"

Nghe đến đây, Mục Phù Sinh lại thở dài.

Không cần gì cả!

Lúc này không phải vấn đề vật chất nữa mà chuyển sang ân tình rồi.

Không thể không nói, Thái tử rất quyết đoán.

Nhưng bọn họ không có biện pháp cự tuyệt, dù sao long hồn đối với Tiểu Hắc mà nói cực kỳ hữu ích.

Nghe đến đây, Tiểu Hắc cũng gật đầu nói: "Như vậy ta nợ ngươi một ân tình."

Thái tử cười khoát tay nói: "Đều là bằng hữu."

Sau đó mấy người rời khỏi Thanh Long biệt viện.

Hai người Tiểu Hắc về chỗ ở, còn Mục Phù Sinh thì tới Bạch Long biệt viện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận