Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1719: Thiên Tâm cốc bí mật (4/6) (length: 7863)

Đối với chuyện người nhà gây tổn thương cho mình, Hứa Thương Hải mang thái độ không dễ dàng tha thứ.
Cho dù là vì bị ép cõng nồi mà bọn họ ra tay với Hứa Thương Hải, thì cũng vậy thôi.
Huống chi... Chuyện truy sát lần trước, dẫn đến Bạch Cảm Mến suýt mất mạng, ngay cả tộc Cửu Vĩ Hồ mà Bạch Cảm Mến thuộc về cũng phải chịu đả kích mang tính hủy diệt.
Bây giờ còn muốn lấy Hứa Dạ Minh ra để ép mình lộ diện.
Hứa Thương Hải sao có thể tha thứ bọn chúng?
Sau khi bốn vị trưởng lão chết.
Hứa Thương Hải lúc này mới nhìn về phía Thiên Tâm Thú, chắp tay nói: "Các hạ."
Thiên Tâm Thú nhìn Hứa Thương Hải, nghĩ ngợi một hồi mới giật mình nói: "Ngươi là người khi đó, không ngờ ngươi vẫn còn sống đến được đây."
Hứa Thương Hải cười nói: "May mà có các hạ giúp đỡ."
Hứa Dạ Minh hơi nghi hoặc, chẳng lẽ cha mình lúc đó đã trốn thoát truy sát nhờ sự giúp đỡ của Thiên Tâm Thú?
Bạch Cảm Mến một bên dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Hứa Dạ Minh, không khỏi khẽ cười giải thích: "Lúc ấy ta và phụ thân ngươi bị truy đuổi, bất đắc dĩ bị ép vào sâu trong Thiên Tâm Cốc, ở đó đã gặp Thiên Tâm Thú, chính là tiền bối Thiên Tâm Thú đã thông qua thần hồn chi lực ảnh hưởng toàn bộ thần hồn khí tức của Thiên Tâm Cốc, nhờ đó để thần hồn của đám truy binh tiến vào Thiên Tâm Cốc chịu ảnh hưởng, chúng ta mới có thể nhờ đó trốn thoát."
Nghe vậy.
Hứa Dạ Minh cũng nghiêm mặt, hướng về phía Thiên Tâm Thú khom người nói: "Đa tạ tiền bối!"
Bất luận thế nào, mặc kệ là việc Thiên Tâm Thú trước đó đã cứu mình hay là cứu phụ mẫu mình như lời đã nói, Thiên Tâm Thú đều xứng đáng với cúi đầu này của Hứa Dạ Minh.
Hơn nữa... Nếu như lúc đó Thiên Tâm Thú không cứu phụ mẫu mình, chỉ sợ hiện tại cũng không có hắn.
Thiên Tâm Thú lại xua tay cười lạnh nói: "Có gì đáng tạ, lúc đó cha mẹ ngươi cũng bỏ ra cái giá lớn, cứu ngươi cũng chỉ đơn thuần là tò mò về thể chất của ngươi.
Theo lẽ thường, ai cũng không nợ ai!"
Lời này của Thiên Tâm Thú xem chừng bất cận nhân tình.
Thế nhưng càng như vậy, mới càng khiến người yên tâm.
Hứa Dạ Minh cười nói: "Dù sao đi nữa, ta thiếu tiền bối hai cái nhân tình."
Một cái là vì mình, một cái khác là vì cha mẹ mình.
Cha nợ con trả, đó là lẽ thường.
"Hừ, tùy ngươi." Thiên Tâm Thú phất tay.
Thấy cảnh này, Hứa Thương Hải và Bạch Cảm Mến cũng nhìn nhau cười.
Lúc này.
Hứa Thương Hải đột nhiên cảm nhận được gì đó, đột ngột nhìn về phía sau, có hai tên tiểu bối đang chạy trốn ra ngoài.
Hình như cũng là người của Hứa gia.
Hứa Thương Hải vừa định xuất thủ đuổi bắt thì thấy Hứa Dạ Minh ngăn lại nói: "Lão cha, đừng ra tay, để bọn chúng đi đi."
Hứa Thương Hải nghi hoặc.
Lại nghe Hứa Dạ Minh cười nói: "Một người trong đó là Nhị sư tỷ của ta tạm thời hóa trang."
Hóa trang?
Nhị sư tỷ? Cũng là đệ tử của vị tiền bối kia sao?
Hứa Thương Hải và Bạch Cảm Mến đều nghĩ đến nam tử đã cứu bọn họ trước đó.
"Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, trước tiên tìm một chỗ rồi ta sẽ từ từ kể cho mọi người nghe." Hứa Dạ Minh nói.
Thiên Tâm Thú liền trực tiếp ngẩng cằm, hướng về phía sâu bên trong đi tới, "Theo bản tọa, dù sao bản tọa còn muốn biết đến cùng thể chất của ngươi là cái gì, vừa vặn đi chỗ đó cùng nhau nói chuyện."
Hứa Dạ Minh và Diệp Thu Bạch cũng vội vàng đuổi theo.
Có Thiên Tâm Thú dẫn đường.
Các dị thú khác cũng sẽ không gây phiền phức cho bọn họ.
Ngược lại, nhìn quanh vẫn còn những thiên tài địa bảo và dị thú hoàn hảo, Diệp Thu Bạch không khỏi kinh ngạc hỏi: "Mới nãy Tử Diễm Vực Thần cùng tiền bối Thiên Tâm Thú giao chiến, dư ba sinh ra vậy mà không hủy diệt những dị thú và thiên tài địa bảo này sao?"
Theo đạo lý mà nói.
Với thực lực của các dị thú này căn bản không thể chống lại dư ba chiến đấu giữa cường giả Vực Thần cảnh được!
Hơn nữa còn đang ở ngay trung tâm chiến trường.
Thiên Tâm Thú vừa đi vừa giải thích: "Bản tọa cũng không biết tại sao, bên trong Thiên Tâm Cốc này, vốn dĩ đã có một loại lực lượng kỳ lạ.
Chỉ cần sinh trưởng ở đây, mặc kệ là dị thú hay những thiên tài địa bảo kia, sau khi hấp thụ thần hồn chi lực và tiên khí của Thiên Tâm Cốc để tu luyện, đều sẽ nhận được một loại lực lượng bảo hộ đặc thù.
Ngay cả ta, cũng không ngoại lệ."
Hứa Dạ Minh nghi ngờ hỏi: "Là do Thương Linh Hải Phách sao?"
Hứa Thương Hải và Bạch Cảm Mến đều lắc đầu.
"Các ngươi cho rằng Thương Linh Hải Phách đã dựng dục ra phúc địa Thiên Tâm Cốc này à?"
Ừm...
Diệp Thu Bạch và Hứa Dạ Minh gật đầu.
"Thực tế thì, là Thiên Tâm Cốc dựng dục ra Thương Linh Hải Phách, cùng rất nhiều thiên tài địa bảo." Hứa Thương Hải cười nói: "Điểm này là lúc chúng ta thâm nhập vào nơi đây mới biết."
Thiên Tâm Thú tiếp lời: "Không sai, Thương Linh Hải Phách bất quá là do chiếm được vị trí tốt nhất của Thiên Tâm Cốc, cho nên mới trưởng thành đến tình trạng như hiện nay.
Nếu như rời khỏi đây, thì Thương Linh Hải Phách cùng những thiên tài địa bảo này cũng sẽ không có loại hiệu quả nghịch thiên như hiện tại."
Lời là nói như vậy, bất quá thiên tài địa bảo nơi đây vốn đã có nền tảng dược liệu tốt.
Giống như tu luyện vậy.
Người có thiên phú mạnh và người có thiên phú kém cùng nhau tiếp nhận tiên khí quán đỉnh.
Đến cuối cùng người có thiên phú mạnh nhất định sẽ đạt được tăng lên tốt hơn.
Cùng một đạo lý.
Nghe đến đây.
Diệp Thu Bạch và Hứa Dạ Minh liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Không ngờ Thiên Tâm Cốc lại có loại bí mật này.
Cũng phải thôi.
Nếu như để cho thế lực bên ngoài biết được điều này, e rằng sẽ tranh giành ở nơi này đến đầu rơi máu chảy!
Dù sao, nếu như có được Thiên Tâm Cốc, ai cũng có thể có được một nơi tự nhiên để nuôi dưỡng thiên tài địa bảo!
"Chỗ này giống như vườn rau nhà sư tôn a..." Hứa Dạ Minh đột nhiên nhỏ giọng nói.
Vì không dùng truyền âm.
Thiên Tâm Thú và Hứa Thương Hải, Bạch Cảm Mến cũng đều nghe thấy.
Cái gì?
Ngươi nói Thiên Tâm Cốc giống như vườn rau nhà sư môn ngươi?
Thiên Tâm Thú chỉ cười nhạo một tiếng, còn Hứa Thương Hải và Bạch Cảm Mến vì đã thấy bản lĩnh của sư tôn con trai mình, có loại năng lực thông thiên, cho nên việc sư tôn làm vườn rau cùng Thiên Tâm Cốc như nhau cũng không có gì khó chấp nhận.
Diệp Thu Bạch cũng không khỏi bật cười nói: "Thật là."
Vừa nói chuyện.
Thì đã tới nơi sâu nhất của Thiên Tâm Cốc.
Nơi này thực tế là một sườn núi nhỏ vậy.
Xung quanh đều là đất bằng, không có bất cứ cây cối nào che chắn.
Chỉ duy có ở giữa là nhô lên.
Chỉ có điều, nơi đây liếc mắt nhìn qua, toàn bộ được bao phủ bởi những bông hoa màu xanh băng trải rộng.
Trên đỉnh sườn núi kia, thì có một gốc hoa cao hơn so với những bông xung quanh, đồng thời cũng càng tinh xảo hơn.
Chỉ là, tại chỗ cánh hoa, có một sợi hồn phách màu xanh da trời đang không ngừng uốn lượn.
"Đó chính là Thương Linh Hải Phách." Thiên Tâm Thú nói.
Hứa Dạ Minh lập tức cười nói: "Tiền bối cứ như vậy mà nói cho chúng ta biết vị trí của Thương Linh Hải Phách, chẳng lẽ không sợ chúng ta đoạt rồi chạy sao?"
Thiên Tâm Thú lại nhún vai, không quan trọng nói: "Nếu như các ngươi có thể lấy đi, vậy ta ngược lại không có ý kiến gì."
Hứa Thương Hải cũng đành cười bất đắc dĩ, "Thương Linh Hải Phách cần nhỏ máu nhận chủ, nếu không được nó thừa nhận, thì tuyệt đối không thể nhổ động được, cho dù là cường giả Giới Thần cảnh cũng không ngoại lệ."
"Được rồi, đừng nói cái này nữa, hỏi trước chuyện mà chúng ta muốn biết đã."
Nói xong, mọi người đều nhìn về phía tàn hồn của Tử Diễm Vực Thần bị phong ấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận