Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 236 - Rời đi

Sau thi đấu thư viện thi chính là thư viện bốn vực giao lưu.

Địa điểm tổ chức lần này chính là Tổng Viện.

Diệp Thu Bạch giành hạng nhất vào lần trước.

Lần này tới lượt Tàng Đạo thư viện Nam Vực chủ trì.

Nhưng lần này Tổng Viện chủ động đề nghị cử hành ở Tổng Viện.

Đồng thời học viên Tổng Viện cũng sẽ tham gia lần giao lưu này!

Tần Thiên Nam cũng không có phản đối.

Dù sao Nam Vực sẽ phái đệ tử Thảo Đường xuất chiến.

Chuyện này...

Hiện giờ.

Hắn muốn cho học viên Tổng Viện nhìn xem phong thái của Thảo Đường Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Chẳng lẽ không sợ bọn họ bị đả kích quá mạnh sao...

Cả học viên Tổng Viện cũng không đủ nhìn.

Ngôn viện trưởng cười nói: "Lão Tần, lần này thi đấu giao lưu thư viện bốn vực cử hành tại Tổng Viện, hẳn là ngươi sẽ không tức giận chứ?"

Nếu mấy người Diệp Thu Bạch lên sân khấu.

Người từ Tàng Đạo thư viện bốn vực đều hội tụ về Tổng Viện.

Nhưng dựa theo lời giải thích của Ngôn viện trưởng.

Thì học viên bốn vực cũng không đáng ngại...

Thật ra Tần Thiên Nam rất muốn nói.

"Ha ha, tất nhiên tất nhiên."

Từ đó mà khích lệ đám học viên hăng hái tu luyện...

Viện trưởng Tàng Đạo thư viện Đông Vực cười khổ lắc đầu, nói: "Nhưng mà trận giao lưu hiện tại còn cần phải cử hành sao?"

Viện trưởng thư viện bốn vực đều đang ở sảnh nghị sự Tổng Viện.

Tần Thiên Nam cười, lắc lắc nói: "Chúng ta không có ý kiến, đúng lúc khen thưởng cũng do Tổng Viện gánh vác nha."

Chỉ nghe hắn nói: "Hẳn là các ngươi cũng biết, trong thời gian gần đây đại lục này đã bắt đầu xuất hiện nhiều biến đổi."

Nhìn thấy sắc mặt của Ngôn viện trưởng trở nên nghiêm túc, bốn người đều chăm chú.

Viện trưởng bốn vực hiểu ý của Ngôn viện trưởng.

Lúc này.

"Trong đại tranh chi thế này, chúng ta không thể bị thay thế."

Viện trưởng Tàng Đạo thư viện Tây Vực cũng nhìn về phía Tần Thiên Nam, bất đắc dĩ nói: "Với thực lực của đám người Diệp Thu Bạch, cả chúng ta đều không phải đối thủ, vậy còn đánh cái gì nữa?"

Đây mới là mục đích thật sự của Ngôn viện trưởng.

Mượn uy thế của Thảo Đường để mở rộng uy thế của Tàng Đạo thư viện!

Nói tới đây, Ngôn viện trưởng lại nhìn về phía Tần Thiên Nam, nghiêm túc nói: "Đây cũng là lý do vì sao ta để lão Tần ngươi mang theo đệ tử Thảo Đường đến Tổng Viện tham gia thi đấu giao lưu."

Ngôn viện trưởng lại lắc đầu nói: "Thật ra lần giao lưu không chỉ đơn thuần là học viện giao lưu."

Chính là đại tranh chi thế!

"Chắc chắn cách cục của đại lục sẽ có biến đổi lớn!"

"Mượn cơ hội này, ta mời đông đảo thế lực đầu sỏ đến Tổng Viện quan khán thi đấu thư viện cũng là vì muốn Tàng Đạo thư viện có được sức ảnh hưởng lớn hơn nữa."

Muốn nghe xem Ngôn viện trưởng giải thích thế nào.

"Điều này đại biểu cho chuyện gì?"

"Chúng thiên kiêu lần lượt xuất thế, Vân Hoàng đế quốc cũng bắt đầu trùng kiến."

"Có thế lực diệt vong, cũng có thế lực mới sinh ra."

Tần Thiên Nam gật gật đầu,"Vậy khi nào chính thức bắt đầu?"

Ngôn viện trưởng nhìn về phía chân trời, suy nghĩ chút rồi nói: "Ngày mai, hẳn là ngày mai những thế lực đó cũng đến nơi."...

Diệp Thu Bạch cũng tới Tổng Viện Tàng Đạo thư viện.

Sau khi đi vào Tổng Viện thì hắn liền đi hướng về Cầu Đạo sơn.

Dọc theo đường đi, tất cả học viên hay trưởng lão thư viện đều nhận ra Diệp Thu Bạch.

Cho nên cũng không có người nào ngăn trở.

Dưới chân Cầu Đạo sơn.

Diệp Thu Bạch chậm rãi đi tới tòa viện mà hắn quen thuộc.

Cùng với dòng sông nhỏ quen thuộc.

Thấy được con sông nhỏ phía trước, hắn bước đến gần.

Rốt cuộc Diệp Thu Bạch cũng phục hồi tinh thần, khẽ thở dài đi ra ngoài.

Đêm đã đến.

Xuất hiện từng sợi ánh sáng trắng ngà rải xuống nơi sân viện này.

Ngay sau đó dần dần biến mất.

Ánh mặt trời bắt đầu chiếu với một góc độ nhỏ.

Diệp Thu Bạch không khỏi hô nhẹ: "Tử Tình?"

"Tử Tình, ngươi ở đâu?"

Hắn đi khắp tòa viện cũng không phát hiện bất kỳ ai.

Có khả năng là đúng lúc nàng có việc cần ra ngoài?

Vì thế hắn liền đến bên bàn đá rồi chậm rãi ngồi xuống.

Trong sân này còn sót lại chút hơi thở của Mộ Tử Tình.

Cảm nhận được cỗ hơi thở này, Diệp Thu Bạch ngây ra.

Thời gian chậm rãi trôi.

Diệp Thu Bạch ngồi bên bàn đá.

Nàng nói nàng sẽ vẫn luôn ở chân Cầu Đạo sơn chờ hắn.

Trước khi Mộ Tử Tình rời đi đã để lại cho hắn một phong thư.

Chậm rãi bước vào bên trong.

Diệp Thu Bạch sửng sốt.

Chỉ có một tòa viện nhỏ vắng vẻ.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào ở nơi đây.

Đây chính là nơi mà Diệp Thu Bạch gặp gỡ Mộ Tử Tình lần đầu tiên. ...

"Ngươi ở bờ sông làm gì?"

"Ta... Ta muốn ăn cá nướng."

"Ngươi... Ngươi cười cái gì?"

"Ai, ngươi đừng tới đây, ngươi làm vậy sẽ không toàn mạng!"

"Ngươi... Ngươi biết làm sao?"

"Hô - nóng nóng."...

Nhớ tới cảnh tượng đó, Diệp Thu Bạch không khỏi nở nụ cười nhu hòa.

Đột nhiên có một miếng ngọc bội châm rãi bay lên từ trên bãi có chút dấu vết bị đốt cháy đen.

Diệp Thu Bạch nhìn đến.

Chỉ thấy ngọc bội chậm rãi bay tới hắn trước mặt.

Diệp Thu Bạch theo bản năng dùng linh khí chụp lấy.

Ngọc bội bắt đầu lập lòe ánh sáng màu lam nhạt!

Một bóng mờ bay ra từ bên trong ngọc bội.

Gương mặt tuyệt mỹ, một thân áo ngoài màu lam bao phủ một thân áo trắng bên trong.

Một sợi lụa màu xanh lá quấn quanh eo.

Vòng eo thon thon tựa như một cánh tay có thể ôm hết.

Nhìn thấy bóng mờ này, Diệp Thu Bạch cũng hơi hơi sửng sốt.

Ngay sau đó mừng rỡ nói: "Tử Tình?"

Lúc này.

Bóng mờ Mộ Tử Tình mỉm cười, mở miệng nói: "Ngọc bội này chỉ hơi thở của Thu Bạch ngươi mới có thể mở ra."

"Nhưng mà..."

Nói tới đây, Mộ Tử Tình khẽ cau mày, đau khổ nói: "Ngươi thấy được ngọc bội này có nghĩa là ta cũng đã rời khỏi giới vực này."

Rời khỏi giới vực này?

Diệp Thu Bạch ngẩn người.

Mộ Tử Tình tiếp tục giải thích: "Thật ngại quá, ta vẫn luôn gạt ngươi, thật ra gia tộc của ta không thuộc về giới vực này, mà ở giới vực cao hơn."

"Vấn đề thể chất của ta đã được giải quyết, ta vốn không muốn nói cho người trong gia tộc nhưng lại bị người trong gia tộc biết được."

"Lúc này ta mới bị mang đi..."

Nói cách khác, Mộ Tử Tình cũng không phải người giới vực này.

Gia tộc nàng ở giới vực cao hơn.

Nói cách khác, mạnh hơn Man hoang giới vực rất nhiều, hơn nữa không ở cùng thứ nguyên phải không?

Mộ Tử Tình tiếp tục nói: "Ta hy vọng ngươi sẽ tới tìm ta, nhưng Thu Bạch à, ngươi phải nhanh chóng trưởng thành."

"Người trong gia tộc ta sẽ không tán thành ngươi."

Nghe lời như thế.

Diệp Thu Bạch cười.

Cười vui vẻ.

"Ngọc bội này có thể chỉ dẫn phương hương cho ngươi sau khi ngươi rời khỏi mảnh giới vực này, nhất định phải giữ kỹ nha!"

"Sau đó nhất định phải tìm ta, nếu không về sau ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!"

Nói tới đây.

Bóng mờ Mộ Tử Tình trở về trong ngọc bội.

Ánh sáng lập lòe trên ngọc bội cũng biến mất.

Diệp Thu Bạch yên lặng đeo ngọc bội lên cổ rồi sờ sờ, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Ánh mắt xa xăm.

"Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi phải chờ lâu, Tử Tình..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận