Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 119 - Phật môn bại hoại

Ninh Trần Tâm nhìn hành động của ba người tu hành Phật môn này, nói: "Nếu Phật môn đều giống như các ngươi, thật sự là bại hoại."

Nghe vậy.

Tên Phật tu có thân hình cao lớn châm chọc: "Thì tính sao, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, kẻ yếu phải bị đánh."

"Kẻ yếu nhất định phải phụ thuộc vào cường giả."

"Nếu không phải bị đào thải!"

"Ngươi xem, nếu bọn họ nghe lời chung ta thờ phụng Phật đạo thì đã không tử vong rồi."

"Đây chính là nhân quả."

Ninh Trần Tâm yên lặng không nói, trong mắt có chút mỏi mệt.

Không phải quá mức khó khăn.

Chỉ cần có người thì sẽ có tranh đấu, lục đục với nhau.

Cũng không có lục đục với nhau.

Cũng sẽ không ôm hy vọng.

Không có chiến loạn.

"Tóm lại, hôm nay ngươi không cách nào đến Phật môn Tây Vực."

Hắn muốn truyền đạo thiên hạ.

Thế giới mà Ninh Trần Tâm hướng tới quá hư ảo.

Không có tranh đấu.

Để thiên hạ thái bình.

Dù Lục Trường Sinh biết ý tưởng trong lòng Ninh Trần Tâm.

Từng tia Phật quang quay quanh thân thể ba người.

Nhưng chung quy con đường này vẫn quá mức khó khăn.

Ngay sau đó cả ba cùng đánh ra một chưởng ấn vàng kim hướng về phía Ninh Trần Tâm.

Ninh Trần Tâm chỉ có thể nỗ lực hướng tới mà thôi.

Ba gã Phật tu nói xong liền chắp tay trước ngực.

Đây là Đạo kinh!

Thấy cảnh này, Ninh Trần Tâm cũng không hoảng loạn chút nào.

"Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vì sô cẩu."

Ninh Trần Tâm thì không có tu vi.

Ba gã phật tu đều giật mình.

Ba gã Phật tu có tu vi Khí Hải cảnh hậu kỳ!

Một đám Phật ngữ xuất hiện không ngừng chống cự phù ấn chữ thiên.

Đây là kinh pháp của Phật môn.

Cả ba chắp tay trước ngực, miệng không lẩm bẩm gì đó.

Nhưng cảnh giới Nho đạo của hắn lại cực kỳ cao thâm.

Tức khắc!

Một phù ấn chữ thiên xuất hiện, hóa thành kim quang phóng về phía ba người.

Ba đạo chưởng ấn bị phù ấn chữ thiên trấn áp trong nháy mắt rồi tiêu tán.

Một quyển sách xuất hiện trong tay Ninh Trần Tâm.

Sắc mặt lạnh nhạt, tiếng nói như sấm.

Chỉ thấy Ninh Trần Tâm cầm Đạo kinh, quanh thân có đạo ý lượn lờ.

Là vật mà Lục Trường Sinh cho hắn lúc thu đồ.

Nhưng vẫn không cách nào ngăn cản phù ấn.

Ba gã phật tu chống cự cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

"Thí chủ, xin nương tay!"

Trong đó, gã Phật tu cao lớn thấy cảnh này lập tức xin tha!

Sắc mặt Ninh Trần Tâm không hề thay đổi.

Phù ấn chữ thiên cũng không dừng lại.

Nhất định phải trấn áp ba người!

Trong mắt Ninh Trần Tâm, ba người này là khối u ác tính cần phải diệt trừ.

Rõ ràng có năng lực.

Tàng Đạo thư viện.

Nam Vực.

Nhưng sau lưng lại có hành động ghê tớm, đáng sợ như ba người kia...

Lấy danh nghĩa hành y tế thế truyền đạo khắp bốn vực, thu hoạch tín ngưỡng chi lực.

Có đúng là tất cả đều như ba người này hay không.

Muốn dùng hai mắt của mình tìm tòi nơi Phật môn.

"Thí chủ, vì những phàm nhân không có chút tác dụng kia mà ngươi muốn đắc tội Phật môn sao!"

Ninh Trần Tâm lạnh nhạt nói: "Nếu Phật môn đều là người như các ngươi, đắc tội có làm sao?"

Nói xong hơi ép bàn tay xuống.

Phù ấn chữ thiên áp xuống trước ánh mắt tuyệt vọng của ba người.

Thân thể ba gã Phật tu dần dần tan rã.

Còn linh hồn thì vĩnh viễn bị trấn áp ở nơi đây.

Ninh Trần Tâm cũng không có cảm thấy vui vẻ hay nhẹ nhõm, hắn thở ra một hơi nặng nề.

Sau đó đi về phía Phật môn Tây Vực.

Ninh Trần Tâm muốn nhìn xem.

Phù ấn chữ thiên bao phủ lấy ba người.

Trong mắt Ninh Trần Tâm thì bọn họ không cần tồn tại nữa.

Còn cần tồn tại sao?

Người như vậy.

Nhưng hôm nay lại bởi vì những thôn dân nhỏ yếu không chịu thờ phụng Phật đạo mà trơ mắt nhìn bọn họ bị ma thú xé nát!

Trong mắt mọi người, người Phật môn đều lấy chuyện hành y tế thế làm nhiệm vụ.

Lục Trường Sinh sớm đã trở về.

Giờ phút này hắn đang nằm trên cái ghế thân thuộc phơi nắng, hai mắt nhắm lại.

Vừa hưởng thụ vừa cảm thán.

"A, đây mới là cuộc sống nha."

"Hy vọng đám tiểu tử thúi kia đừng gây chuyện nữa, không thì ta lại phải đến chùi đít cho bọn hắn!"

"Hồ trưởng lão rất giữ chữ tín, thật sự không cần đi mấy đường giảng bài nữa."

"Rốt cuộc có thể thanh nhàn một đoạn thời gian..."

Nhưng hắn mới vừa nói xong thì Hồ Thanh liền xuất hiện ở Thảo Đường...

Phía sau Hồ Thanh có một thiếu nữ đáng yêu đang đứng.

Chỉ thấy thiếu nữ chớp chớp mắt quan sát xung quanh, ngay sau đó nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh không có mở mắt, bất đắc dĩ nói: "Hồ trưởng lão, ta muốn nghỉ ngơi!"

"Có chuyện gì thì trăm ngày sau rồi nói, có được không?"

Hồ Thanh: "..."

Nhìn thấy bộ dạng cá mặn của Lục Trường Sinh, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

"Yên tâm đi, ta không có việc tìm ngươi, cũng không phải là ta tìm ngươi, ta chỉ dẫn một người tới thôi."

"Dẫn người?"

Lục Trường Sinh quay đầu, mở mắt nhìn về phía Hồ Thanh, ngay sau đó thấy được thiếu nữ phía sau Hồ Thanh.

Thiếu nữ còn đang cười với hắn.

Mặt Lục Trường Sinh cứng đờ.

Xong rồi... ...

Cuộc sống thanh nhàn lại muốn rời xa ta...

"Đại thúc, ta tới!"

Thiếu nữ đúng là Mộc Uyển Nhi.

Lục Trường Sinh che mặt nói: "Đại thúc? Ai là đại thúc? Ngươi nhận sai người rồi."

Hồ Thanh: "..."

Bất đắc dĩ lắc đầu,"Được rồi, ta đã dẫn người tới, xong việc."

Bây giờ Lục Trường Sinh cảm thấy nghe lời lão gia hỏa này đi tham gia đại hội luyện đan chính là một sai lầm.

Mộc Uyển Nhi mỉm cười nói: "Được rồi đại thúc, đừng giả vờ nữa."

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ buông tay, nhìn Mộc Uyển Nhi rồi nói: "Sao ngươi lại theo tới nơi này?"

"Ta muốn bái ngươi làm sư phụ nha!"

"Nhưng ta không thu đồ..."

"Chẳng lẽ người trong gia tộc đồng ý cho ngươi tới nơi này sao?"

Mộc Uyển Nhi tít mắt, vui vẻ cười nói: "Đương nhiên đồng ý."

"Đại thúc, ngươi chính là Luyện đan tông sư có thể luyện chế đan dược Thiên giai, ta muốn tìm ngươi bái sư, chắc chắn phụ thân phải đồng ý rồi."

Lục Trường Sinh che mặt, thầm kêu rên trong lòng.

Tạo nghiệt nha!

Mộc Uyển Nhi nhìn Lục Trường Sinh, thu lại nụ cười rồi nói: "Đại thúc, ta biết ngươi chướng mắt thiên phú của ta, nhưng có một ngày ta sẽ khiến ngươi nhận lấy ta!"

Lục Trường Sinh: "..."

Ta không có, ta không phải, ngươi đừng nói bậy!

Ta chỉ muốn những ngày thanh nhàn thôi mà...

Lúc này, Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc cũng về tới Thảo Đường.

Thấy Mộc Uyển Nhi, cả hai không khỏi sửng sốt.

"Sư tôn, tiểu cô nương này là ai?"

Còn không đợi Lục Trường Sinh trả lời thì Mộc Uyển Nhi đã nhảy nhót tới, nhìn Diệp Thu Bạch cười nói: "Sư huynh tốt!"

Nhìn thấy thiếu nữ xin xắn đáng yêu này.

Diệp Thu Bạch cũng cười nói: "Là đệ tử sư tôn mới thu sao?"

Lục Trường Sinh lập tức nói: "Không phải."

Mộc Uyển Nhi bĩu môi liếc nhìn Lục Trường Sinh nói: "Sớm muộn gì cũng là."

Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc nhìn nhau, cũng hiểu rồi, không khỏi bật cười.

Lục Trường Sinh vốn cảm thấy phiền.

Nhìn dáng vẻ này của Diệp Thu Bạch không khỏi tức giận.

"Cười cười cười, ngươi cười cái gì?!"

"Ngươi còn chê mình chọc ít phiền toái đúng không?"

"Nhanh, lăn đi nấu cơm cho vi sư!"

Diệp Thu Bạch: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận