Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 227 - Thân phận nữ đế!

Cái chết của Minh Ngao giống như một cây búa lớn gõ vào lòng tất cả mọi người.

Trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự khó tin!

Tuy rằng Càn Nguyên cảnh và Hư Thần cảnh cách nhau một cảnh giới.

Nhưng chênh lệch to lớn biết chừng nào?

Nếu Thủy Dật cảnh vượt cấp đánh chết Càn Nguyên cảnh thì bọn họ còn có thể lý giải được.

Nhưng mà Càn Nguyên cảnh đánh chết Hư Thần cảnh lại khiến cho mọi người cảm thấy kinh khủng!

Cảnh giới càng cao, muốn vượt cảnh giới chiến đấu khó khăn hơn mấy lần, thậm chí mấy chục lần!

Cũng không thể trách các tông môn thế gia không coi trọng Hồng Anh.

Nữ đế thượng cổ, tu luyện công pháp cùng võ kỹ hàng đầu.

Hơn nữa... Nàng còn là đồ đệ của đường chủ Thảo Đường thần bí kia.

Nhưng trong mắt Diệp Thu Bạch, Ninh Trần Tâm cùng với Tiểu Hắc thì đây là điều hiển nhiên.

Chưa nói tới nàng còn có nội tình vô cùng thâm hậu.

Nhưng Hồng Anh lại làm được.

Nếu không thể vượt cấp chiến đấu mới khiến người ta khó hiểu nha!

Dù sao muốn làm được chuyện này.

Đồ đệ của tồn tại khủng bố có thể dùng một ngón tay diệt sát cường giả Hư Thần cảnh!

Lấy tu vi Càn Nguyên cảnh đánh chết Hư Thần cảnh.

Cực kì khó khăn...

Kinh nghiệm chiến đấu vượt qua tất cả mọi người ở đây.

Thiên phú như thế!

Lâm Hòa Phong và Ngôn viện trưởng cũng chỉ kinh ngạc trong phút chốc rồi cũng nghĩ thông suốt.

Chiến lực như thế!

Dưới những vầng sáng này gia trì.

Hồng Anh thắng lợi khiến cho sắc mặt Bắc Phong trở nên u ám.

Đây mới là cách làm chính xác.

Bắc Phong tuyệt đối sẽ không tìm đường chết trêu chọc loại tuyệt thế thiên kiêu này!

Bắc Nguyên thành cũng không thể không đứng ở mặt đối lập với Thảo Đường.

Đợi cho nàng bước vào Hư Thần cảnh thì trên mảnh đại lục này còn mấy người có thể đè ép nàng một đầu đây?

Hắn nghiền ép, phá tan Kim Cương Thể của lão giả Phật môn.

Càn Nguyên cảnh đánh chết cường giả Hư Thần cảnh mà không chịu chút thương tổn nào.

Chỉ thấy giờ phút này Tiểu Hắc nắm đầu lão giả Phật môn rồi nhấc lên.

Lực lượng thân thể hoàn toàn nghiền ép lão giả Phật môn!

Cũng tung một quyền đánh nát ảo ảnh A Tu La!

Nếu không phải đám kia người phân phó.

Phía bên kia.

Tiểu Hắc cũng đã kết thúc trận chiến của mình.

Bạo lực đến mức cực hạn!

Ngược lại sẽ liều mạng nịnh bợ, tranh thủ để nàng thiếu ân tình!

Lập trường bất đồng.

Bắc Phong nhẹ nhàng lắc đầu, âm thầm thở dài.

Đáng tiếc...

Ánh mắt lạnh nhạt, chiến ý cuồn cuộn.

Trên cánh tay còn lại có hoa văn màu máu hiện lên.

Tay nắm đầu lão giả Phật môn đầu đè xuống nền băng đã sụp đổ.

Đôi mắt tràn ngập ma khí nhìn một vòng chung quanh.

Phàm là người đối mặt với Tiểu Hắc đều không khỏi cúi đầu.

Người có tâm cảnh không ổn định thì con gối quỳ rạp xuống đất!

Hiện giờ Tiểu Hắc giống như ma đế quân lâm!

Ninh Trần Tâm và Diệp Thu Bạch vẫn chưa kết thúc trận chiến nhưng sắc mặt hai lão giả Phật môn đang chiến đấu với hai người đều có vẻ nghiêm trọng.

Ảo ảnh A Tu La đã sớm rách nát, thân thể cũng bị thương!

Huống hồ bên đối phương còn có hai cường giả Hư Thần cảnh nổi danh là Lâm Hòa Phong cùng Ngôn viện trưởng.

Mà Hồng Anh và Tiểu Hắc thì có thể nghiền ép Hư Thần cảnh!

Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm có thực lực áp chế cường giả Hư Thần cảnh.

Bởi vì đối phương nói sự thật.

Bắc Phong không có phản bác.

Diệp Thu Bạch cầm Ám Ma kiếm trong tay, lạnh nhạt nói: "Có gì mà không được? Nếu chúng muốn, với lực lượng hiện tại của các ngươi, ngươi cảm thấy còn đủ dùng sao?"

Thân hình thẳng tắp!

Hiện giờ bọn họ có tư cách nói lời này!

Sắc mặt Bắc Phong trở nên khó coi, nói: "Thảo Đường quả thực danh bất hư truyền, đã như vậy thì các ngươi cũng có tư cách tham dự cạnh tranh thần vật."

Có tư cách sao?

Hồng Anh nghe mà cười khẽ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Bắc Phong: "Đương nhiên chúng ta có tư cách."

"Còn các ngươi, hình như các ngươi không tư cách này đi?"

Nghe lời nàng nói.

Sắc mặt Bắc Phong chợt thay đổi.

"Các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Giọng điệu cuồng ngạo!

"Còn muốn tái chiến sao?"

Bốn người Hồng Anh sóng vai tiến tới.

Không có loại bỏ được bất kỳ người Thảo Đường nào, ngược lại bên mình bị thiệt hại hai cường giả Hư Thần cảnh!

Mưu kế của Bắc Phong đã kết thúc bằng sự thất bại.

Bọn họ nhìn thấy cảnh này cũng không còn muốn chiến đấu nữa, nhanh chóng lui trở lại bên cạnh Bắc Phong.

Nếu bọn họ muốn, có thể đá đám người Bắc Phong ra cục bất kỳ lúc nào!

Xem một màn này, Ngôn viện trưởng cảm khái nói: "Hòa Phong à, đột nhiên cảm giác chúng ta già rồi."

Lâm Hòa Phong mỉm cười, gật đầu nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thời đại thay đổi."

"Đúng vậy... Hiện tại, là thời đại của bọn họ."

"Cũng không biết cuối cùng bọn họ có thể đi đến một bước nào."

Lâm Hòa Phong cười nói: "Dù sao chúng ta cũng sẽ nhìn tới được bóng dáng đám tiểu tử này."

Ngôn viện trưởng cười thành tiếng.

"Các ngươi..."

Chỉ là Bắc Phong còn chưa nói xong thì sắc mặt lại thay đổi!

Bởi vì hắn phát hiện Hồng Anh đã cầm trường thương vọt về phía mình!

Diệp Thu Bạch cũng nhếch miệng cười, lật bàn tay, kiếm vực được triển khai!

"Mẹ nó, sớm ngứa mắt với tiểu tử này rồi."

A?

Không được, sao lại học xấu từ sư tôn chứ?

Nhưng mà không thể không nói, nói kiểu này rất sảng khoái nha.

Diệp Thu Bạch lắc đầu cười khẽ, bên trong kiếm vực dày đặc kiếm ý Kiếm Tông, hội tụ thành dòng sông kiếm ý quét tới đám người Bắc Phong!

Người Phật môn lập tức nói: "A Di Đà Phật, chúng ta rời khỏi."

Dứt lời, hai tên lão giả Phật môn liền mang theo mười tên Bồ Tát rời khỏi nơi này.

Sắc mặt Nhậm Đông Thăng cũng trở nên khó coi.

Hắn biết, hắn đánh cuộc sai rồi.

Ánh mắt tràn ngập oán hận liếc nhìn Bắc Phong rồi nói: "Ta cũng không tham dự."

Nói xong cũng mang theo Đông Cực tông thối lui khỏi chốn thị phi này!

Tường ngã mọi người cùng đẩy!

Bắc Phong hoảng hốt quát: "Chẳng lẽ các ngươi cho rằng hiện tại rời đi bọn họ sẽ bỏ qua..."

Lời còn không nói xong thì Luân Hồi thương đã đến!

Mũi thương chỉ thẳng trán Bắc Phong!

Muốn gặt lấy tánh mạng của hắn.

Là nữ đế một thời đại, sao có thể nhẫn nhịn nhiều như vậy chứ?

Trước đó dương mưu để hãm hại Thảo Đường.

Hiện giờ còn kích động các tông môn thế gia đứng đối lập với Thảo Đường, muốn diệt trừ Thảo Đường!

Trong mắt Hồng Anh, Bắc Phong đã là người chết rồi.

Bắc Phong cắn chặt răng, hơi thở nửa bước Hư Thần cảnh ầm ầm bùng nổ!

Hắn đánh ra chưởng đánh!

Chưởng ấn mang theo hàn băng chi lực!

Nhưng mà hắn lại có thể phản kháng sao?

Cường giả Hư Thần cảnh cũng không có chút sức chống cự trong tay Hồng Anh nói gì tới một tên nửa bước Hư Thần.

Sao có thể chống nổi công kích của Hồng Anh?

Chỉ trong nháy mắt.

Chưởng ấn mang theo hàn băng chi lực bị trường thương trong tay Hồng Anh phá nát!

Thế tới không giảm.

Luân hồi chi ý bao bọc mũi thương!

Không hề có sự lệch lạc nào.

Trước ánh mắt tuyệt vọng của Bắc Phong, mũi thương đam vào trong đan điền hắn!

Luân hồi chi ý càn quét đan điền Bắc Phong!

Giống như cơn lốc luân hồi phá hủy toàn bộ đan điền.

Giờ khắc này, Bắc Phong mất hết tu vi!

Đồng dạng cũng mất đi cơ hội tu đạo.

Hồng Anh cầm trường thương đính hắn trên lớp băng.

Một chân đạp lên mặt Bắc Phong.

Nàng nhìn một vòng chung quanh, một cổ đế vương khí đột nhiên tản ra!

"Bản đế muốn trùng kiến Vân Hoàng đế quốc, kẻ không phục có thể đứng ra."

Hồng Anh bình tĩnh tuyên cáo.

Tiếng nói cuồn cuộn như lôi âm!

Vang vọng khắp cả băng nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận