Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1620: Trù nghệ hắc động thạch chùy

Sau khi Hứa Dạ Minh rời đi, Tả Bạch Cố nhìn về phía Tả Khâu Hồng, hỏi:

"Tộc trưởng, hắn chính là nhi tử của nàng! Ngài thật sự muốn để hắn đi làm chuyện đó sao? Lỡ như hắn ghi hận trong lòng, báo thù chỉ là giả mà tiết lộ tin tức của Cửu Vĩ Hồ tộc ta cho kẻ địch thì làm sao bây giờ?"

"Đến lúc đó sẽ thật sự không còn đường sống quay đầu được nữa!"

Tả Khâu Hồng thở dài.

Tuy nói hắn trách tội nữ nhi của mình vì năm đó không nghe mình khuyên ngăn, khăng khăng muốn bỏ trốn cùng nhân tộc kia, cuối cùng còn khiến cho Cửu Vĩ Hồ tộc rơi vào tình cảnh như hiện tại.

Nhưng cuối cùng đó vẫn là nữ nhi của mình, Hứa Dạ Minh chung quy lại vẫn là ngoại tôn của mình.

Trong lòng vẫn có niềm tin đối với hắn, nếu không đã không quyết định đồng ý đưa tin tức cho hắn.

"Đừng nói nữa, ngươi đi tu luyện cho tốt đi, nếu không có lẽ sẽ có một ngày nào đó ngươi thật sự bị hắn vượt qua."

Nhớ lại cảnh tượng lúc xưa, không biết từ bao giờ, ánh nắng đã biến mất, xung quanh dần chìm vào bóng tối.

Hôm sau, Hứa Dạ Minh và đám người Bạch Hổ lão tổ rời khỏi Cửu Vĩ Hồ tộc.

Tả Khâu Hồng vẫn ngồi tại ghế đá, nhìn mặt hồ phẳng lặng. Hắn nhớ lại thời gian khi nữ nhi còn nhỏ, nàng thường hay chơi đùa trong cái đình này.

"Hai mẫu tử này thật giống nhau... Đều bướng bỉnh như vậy."...

"Một nhân tộc chỉ có một nửa huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ tộc thì làm sao có thể sánh được với ta?"

"Trong khoảng thời gian này, làm phiền các vị trợ giúp chấn nhiếp tứ đại thú tộc, đồng thời thông qua tứ đại thú tộc mà mở rộng kiểm soát các thú tộc khác."

Hiện giờ Tả Bạch Cố chính là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Cửu Vĩ Hồ tộc, đương nhiên trong lòng rất kiêu ngạo.

Đồng thời tụ hợp với Tương Liễu, Chúc Cửu Âm và Cốt Dực Xà Hổ.

Nói xong, Tả Bạch Cố chắp tay hành lễ với Tả Khâu Hồng, sau đó quay người lui xuống.

Nghe tộc trưởng nói vậy thì không khỏi cười nhạo nói: "Tộc trưởng, ngươi cũng quá xem nhẹ ta rồi... Hoặc là nói quá đề cao hắn."

Duy chỉ có một vành trăng khuyết và vài ánh sao chiếu trên mặt hồ, phản chiếu ngược ra bóng trăng xiêu vẹo và mặt nước sáng lóng lánh.

Đặc biệt là Chúc Cửu Âm.

Hắn cũng thường xuyên hướng dẫn nàng tu luyện ở đây.

Thực lực của hắn đã sắp ngang với Hoàng Thiên.

"Các vị tiền bối làm theo lệnh của sư tôn, ta cần trở về một chuyến." Hứa Dạ Minh nhìn đám người Tương Liễu, nói:

Sau khi Tương Liễu, Chúc Cửu Âm và Cốt Dực Xà Hổ đi theo Lục Trường Sinh một thời gian dài, dưới sự gia trì của tinh huyết, đan dược và hoàn cảnh tu luyện ở Trường Sinh giới, thực lực đã tăng lên rất nhiều.

Đặc biệt là Chúc Cửu Âm.

Sau khi Hứa Dạ Minh dẫn theo đám người Tương Liễu, Chúc Cửu Âm đi dạo một vòng tứ đại thú tộc.

Ở một bên, Hồng Anh đi đến cười nói: "Ngươi chính là Hứa sư đệ đi?"

"Được rồi, ngươi dẫn chúng ta đi một vòng tứ đại thú tộc đi, làm quen một chút là được rồi." Tương Liễu nói.

Hồng Anh cười nói: "Không cần câu nệ, sư tôn đi tìm đại sư huynh rồi, vừa đúng lúc các sư đệ sư muội khác đều ở đây, ta dẫn ngươi đi giới thiệu với bọn họ."

Mặc dù nếu bọn họ chỉ đơn thuần dựa vào thực lực bản thân thì không cách nào uy hiếp được tứ đại thú tộc. Thế nhưng nếu thông qua huyết mạch và đồ mà Lục Trường Sinh cho thì muốn tạm thời kiểm soát vẫn là không thành vấn đề.

Hình như đại sư huynh Diệp Thu Bạch là một người đức cao vọng trọng trong mắt các sư huynh sư tỷ.

"Đại sư huynh đi làm gì vậy?" Hứa Dạ Minh gãi đầu hỏi.

Không bao lâu sau, Hứa Dạ Minh đã được Hồng Anh giới thiệu cho các sư huynh sư tỷ.

Hứa Dạ Minh khẽ gật đầu.

Hứa Dạ Minh vội vàng chắp tay: "Sư tỷ."

"A, là sư đệ mới nha!" Người vui vẻ nhất chính là Mộc Uyển Nhi.

Dù sao làm sư tỷ luôn luôn là chấp niệm của Mộc Uyển Nhi.

Tứ đại thú tộc đều vô cùng khiếp sợ bởi sự tồn tại của đám người Tương Liễu.

Thế nhưng lúc đến Trường Sinh giới thì không thấy bóng dáng sư tôn đâu.

Sau đó Hứa Dạ Minh thông qua tiết điểm truyền tống mà Lục Trường Sinh để lại, lần đầu đi đến Trường Sinh giới.

Bởi vì huyết mạch của bọn họ lại chính là huyết mạch đỉnh cao thuộc dị thú thượng cổ được ghi chép lại trong điển tịch!

Hồng Anh nói: "Hắn à... Chắc là lại đi gây hoạ rồi, sau đó sẽ bị sư tôn bắt về quét núi."

Quét... Quét núi?

Hứa Dạ Minh ngẩn người.

"À đúng rồi, sau này ngươi đừng có chọc giận sư tôn."

Hồng Anh cười nhắc nhở: "So với trừng phạt quét núi chỉ dành riêng cho đại sư huynh, trừng phạt dành cho chúng ta có thể gây chết người."

Hả?

"Nếu như chúng ta, bao gồm cả ngươi chọc giận sư tôn, nếu không phải dạy Tiểu Hắc sư huynh của ngươi nấu cơm thì chính là ăn món do Tiểu Hắc sư huynh của ngươi nấu."

Vẻ mặt Hồng Anh tràn đầy nghiêm túc nói: "Cái này so với quét núi thì còn nghiêm trọng hơn nhiều."

"À... Được."

Ngay cả kiếm ý cũng đã hoàn toàn đạt đến cảnh giới kiếm chi đạo tắc!

Không thể không nói, không hổ là những thế gia cổ xưa, trẻ tuổi như thế đã đi được đến trình độ này.

Cũng có khí tức đã vượt qua lôi kiếp tầng thứ năm.

Hiên Viên Quân Nho nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Bạch, khí tức Thần Minh cảnh trung kỳ trên người đã bộc phát ra ngoài!

"Hừ, chỉ là một chi thứ mà thôi."

"Hiên Viên gia ở Thanh Minh đại lục cũng thế..."

Thương Huyền đại lục.

Sâu trong một ngọn núi, nơi đây có một bức tượng khổng lồ, hình dáng của bức tượng này rõ ràng là Thanh Vân Kiếm chủ!

"Giao truyền thừa của Thanh Vân Kiếm chủ ra! Chúng ta là người Hiên Viên gia, với thực lực của ngươi, chẳng lẽ định chống lại chúng ta?"

Phía trước pho tượng có hơn mười người đứng đó.

Còn bên dưới thì chính là Diệp Thu Bạch!

Trước mặt hắn có vài người nam nữ mặc đồng phục, gương mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào hắn.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch bình thản nói: "Ai có năng lực thì lấy được truyền thừa, ta đã nắm trong tay thì sao có thể đưa ra ngoài cho các ngươi?"

"Ngươi không xứng có được truyền thừa của Thanh Vân Kiếm chủ!" Sắc mặt của Hiên Viên Quân Nho rất khó coi, chỉ vào Diệp Thu Bạch và nói: "Hiên Viên gia chúng ta chính là kiếm đạo thế gia, chỉ có nội tình chúng ta mới có thể phát huy được cực hạn uy lực của truyền thừa Thanh Vân Kiếm chủ."

"Hiên Viên..." Diệp Thu Bạch suy nghĩ, nhớ đến chuyện tranh đoạt truyền thừa của Thanh Vân Kiếm chủ tại Thanh Minh đại lục lúc trước, hắn hỏi:

"Chắc phải một thời gian nữa sư tôn mới trở về. Chúng ta có nên luận bàn một chút không? Vừa lúc thử xem trong những ngày này thực lực của mọi người nâng cao như thế nào."...

Nhưng mà dù sao cũng không thể cứ im lặng mà nuốt cục tức này được, Tiểu Hắc cười cười xoa tay nói:

Có dạy kiểu gì cũng không ra nấu được một món nào ăn được!

Trù nghệ hắc động Tiểu Hắc, đây chính là xưng hô mà cả Thảo Đường công nhận.

Mọi người đều cất tiếng cười to.

Tiểu Hắc thì gương mặt đen sì lại, mặc dù mặt hắn vốn đã rất đen.

Diệp Thu Bạch khẽ nhíu mày, muốn phá vòng vây thì e là phải thật sự dùng đến Thanh Vân kiếm.

Với cảnh giới của hắn hiện tại thì còn không thể nào giải quyết được những người trước mắt này.

Dù sao cũng không chỉ có một mình Hiên Viên Quân Nho.

Đúng lúc Diệp Thu Bạch vừa định rút Thanh Vân kiếm thì không gian bên cạnh hắn đột nhiên bị xé rách!

Một đám người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy có một thứ như cánh tay thò ra từ khe nứt không gian đó, kéo Diệp Thu Bạch vào bên trong.

Sau đó không gian khép lại.

Khí tức hoàn toàn tiêu tán...

Đám người Hiên Viên Quân Nho còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn một màn diễn ra trước mắt.

Mãi cho đến khi một người trong đám hỏi: "Quân Nho ca, chúng ta..."

Lúc này Hiên Viên Quân Nho mới phản ứng lại, vẻ mặt âm trầm nói: "Đi Thính Phong Các dùng giá cao mua tin tức về người này! Sau đó báo lại chuyện này cho gia tộc. Chúng ta nhất quyết không chắp tay nhường truyền thừa của Thanh Vân Kiếm chủ cho bất cứ ai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận