Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1695: Lục Trường Sinh: Đồ đệ này có thể bảy ngày không có lý do trả hàng không? (length: 7858)

Đóng cửa lại.
Cả phòng không có trận pháp gia trì, nhưng cái nhìn bề ngoài có vẻ bình thường và mang chút cảm giác cổ xưa của căn phòng lại có thể ngăn cách hết thảy ồn ào bên ngoài, khi tiến vào bên trong, ngay cả tâm cảnh cũng trong nháy mắt trở nên bình hòa.
Đoán chừng là do dùng một loại vật liệu đặc biệt quý hiếm nào đó cấu tạo thành.
Chỉ có thể nói không hổ là Hứa gia.
Ừm, chỉ là so với chỗ của sư tôn thì kém hơn không ít.
Hứa Dạ Minh thu hồi suy nghĩ, lấy ra từ trong không gian giới chỉ của Hứa Lạc cuốn ghi chép Nguyệt Thực Minh.
Chỗ này vừa hay có bốn quyển đầu.
Bất quá... thời gian Hứa Dạ Minh có chỉ có vài ngày, dù chỉ là tu luyện tới tầng thứ ba như Hứa Lạc khi còn sống dường như cũng có chút khó khăn...
Dù nói thế nào, đây cũng là công pháp cấp Thần cảnh đỉnh phong, dù Hứa Dạ Minh thiên phú có mạnh thế nào thì vẫn sẽ có chút bỡ ngỡ.
Hứa Dạ Minh lắc đầu, hai tay vỗ vỗ mặt.
Thời gian cấp bách!
Ngay lập tức, Hứa Dạ Minh lật ra cuốn đầu tiên của ghi chép Nguyệt Thực Minh, tin tức bên trong như thủy triều ùa vào mi tâm Hứa Dạ Minh, tràn ngập trong đầu hắn.
Thế nhưng, khi hắn cảm nhận những tin tức giống như đại dương trong đầu, hắn lại ngẩn người ra.
Ghi chép Nguyệt Thực Minh.
Cần người có huyết mạch Hứa gia mới có thể tu luyện, đồng thời, độ tinh thuần huyết mạch càng cao, tốc độ tu luyện cùng hạn mức cao nhất cũng sẽ càng cao.
Ghi chép Nguyệt Thực Minh là công pháp thuộc tính âm minh, huyết mạch Hứa gia tự nhiên cũng cùng thuộc tính.
Là con trai của Hứa Thương Hải.
Hứa Thương Hải khi đó lại là người có thiên phú cao nhất Hứa gia, đồng thời huyết mạch là tinh thuần nhất trong lớp trẻ.
Về phương diện độ tinh thuần huyết mạch, Hứa Dạ Minh căn bản không cần lo lắng.
Là con trai của Hứa Thương Hải.
Hứa Thương Hải khi đó lại là người có thiên phú cao nhất Hứa gia, đồng thời huyết mạch là tinh thuần nhất trong lớp trẻ.
Không chỉ mang trong mình huyết mạch tinh thuần nhất Hứa gia, Hứa Dạ Minh còn có sức mạnh huyết mạch Chúc Long.
Mở mắt ban ngày, nhắm mắt màn đêm.
Có thể nói, thuộc tính âm cũng là một trong những đặc tính của huyết mạch Chúc Long, thuộc tính âm trong đó còn mạnh hơn không ít so với huyết mạch Hứa gia!
Về phương diện độ tinh thuần huyết mạch, Hứa Dạ Minh căn bản không cần lo lắng.
Đây là điểm thứ nhất.
Trọng điểm là ở sau.
Ghi chép Nguyệt Thực Minh, nguyệt thực là trọng điểm.
Mà nguyệt thực là gì? Mặt trăng bị che khuất, chính là nguyệt thực.
Khi đêm tối, nguyệt thực giáng lâm, toàn bộ đại địa sẽ lâm vào một vùng tăm tối.
Mỗi khi lúc này, minh khí khắp mặt đất sẽ nồng đậm đến mức cao nhất!
Mà tu luyện ghi chép Nguyệt Thực Minh, chính là muốn hấp thụ cỗ minh khí này, tuy nói thứ minh khí này vào ban ngày cũng sẽ tồn tại, ngay cả vị trí của Hứa gia cũng cố ý chọn nơi có minh khí tương đối nồng đậm.
Thế nhưng, điều này cũng không thể vi phạm quy tắc thiên địa.
Cho nên nói, thời gian tu luyện ghi chép Nguyệt Thực Minh tốt nhất là có hạn chế.
Điều này đối với người Hứa gia mà nói, đúng là một điểm phiền muộn không nhỏ.
Nhưng... việc này đối với Hứa Dạ Minh thì chẳng là gì cả!
Mặc dù hắn không có minh khí, nhưng Tiểu Hắc sư huynh có mà! Chẳng phải là tiếp nhận truyền thừa của Minh Chủ lục giới sao?
Nhưng làm sao để Tiểu Hắc sư huynh đến trước mặt hắn đây? Để hắn bây giờ chạy tới chắc không theo kịp, đoán chừng vào được địa phận Hứa gia thôi cũng đã rất phiền phức.
Đột nhiên, mắt Hứa Dạ Minh sáng lên.
Có cách rồi!
"Bất quá... làm theo cách này chắc sẽ bị mắng cho một trận." Hứa Dạ Minh cười ngượng ngùng.
Nhưng cũng thực sự không còn cách nào khác.
Thế là, Hứa Dạ Minh lấy ra ngọc bội truyền âm, hít sâu một hơi, truyền âm nói: "Kêu gọi sư tôn! Kêu gọi Tiểu Hắc sư huynh!"
Giọng điệu cấp bách.
Lục Trường Sinh và Tiểu Hắc trả lời gần như cùng lúc truyền đến.
Tiểu Hắc hỏi: "Sao vậy Hứa sư đệ?"
Lục Trường Sinh có vẻ như mới từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, trong giọng nói lộ ra một vẻ lười biếng, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Xảy ra chuyện gì? !"
Hứa Dạ Minh nghe thấy giọng điệu của Lục Trường Sinh thì không khỏi sững sờ.
Sau đó nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, xác nhận thời gian...
Chết tiệt! ! !
Đúng lúc sư tôn đang ngủ trưa!
Quả nhiên, sau một hồi gấp gáp ngắn ngủi, Lục Trường Sinh chậm rãi tỉnh táo lại, một giọng điệu bất thiện truyền đến tai Hứa Dạ Minh.
"Nếu ngươi không có việc gì lớn, Hứa Dạ Minh, ngươi biết hậu quả đấy chứ?"
Hứa Dạ Minh nuốt nước miếng một chút, rồi nói: "Thật là có chuyện lớn!"
Lập tức đem những khó khăn mình vừa gặp phải nói ra một lần.
Giọng Tiểu Hắc lúc này mới từ bên kia ngọc bội truyền đến: "Cho nên Hứa sư đệ cần ta đến cạnh ngươi phóng thích minh khí?"
Lục Trường Sinh lười biếng nói: "Vậy tìm ta làm gì? Ta đang ngủ ngon giấc... Hứa Dạ Minh, ngươi vừa mới nhập môn đã ngứa da rồi à? Hay là ở chung với thằng nhãi Diệp Thu Bạch kia lâu rồi, học được hết những thói hư tật xấu của nó rồi?"
Tiểu Hắc: "..."
Đại sư huynh, ta xin mặc niệm cho ngươi.
Hứa Dạ Minh thì ngượng ngùng nói: "Không phải, nếu Tiểu Hắc sư huynh tự mình đến thì chắc sẽ hơi phiền phức phải không? Cho nên ta muốn..."
"Ngươi muốn?" Lục Trường Sinh nghi hoặc.
Hứa Dạ Minh nhóc này có chừng mực vậy à?
Đến đây, Hứa Dạ Minh lại hít sâu mấy hơi, trong lòng chuẩn bị kỹ càng rồi mới nói: "Cho nên ta muốn sư tôn đưa Tiểu Hắc sư huynh đến, như vậy sẽ an toàn hơn và nhanh hơn."
Sau khi nói xong.
Bên kia ngọc bội hoàn toàn im lặng một hai phút.
Trong một hai phút này, Hứa Dạ Minh mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên má, dọc theo yết hầu lăn xuống.
Xong xong xong.
Lần này thật sự xong đời rồi.
Trong nhất thời, Hứa Dạ Minh đã nghĩ hết các hình phạt.
Quét núi... việc chuyên môn của đại sư huynh, chắc là không đến lượt.
Thử thuốc, còn có cái gì nữa?
À đúng, còn phải nếm món Tiểu Hắc sư huynh làm!
Nghĩ tới đây, mặt Hứa Dạ Minh tái mét.
Tiểu Hắc ở bên kia cũng trầm mặc, hắn cũng đoán được hậu quả của Hứa Dạ Minh, cũng như sắc mặt của sư tôn giờ đang khó coi cỡ nào.
Sư tôn già rồi bị chúng nó sai khiến như con lừa à?
Quả nhiên.
Giọng Lục Trường Sinh lạnh lẽo từ ngọc bội truyền đến.
"Ồ? Hứa Dạ Minh lá gan của ngươi lớn quá nhỉ, mới nhập môn mà đã dám sai khiến vi sư giúp ngươi chạy đi giao hàng rồi à?" Lục Trường Sinh cười khẩy, tiếp tục nói: "Đợi ngươi lớn thêm chút nữa, chẳng phải sẽ muốn bay luôn lên trời sao?"
Hứa Dạ Minh liên tục xua tay, mồ hôi đầm đìa nói: "Không không không, sao có thể chứ sư tôn, nếu không phải tình huống đặc biệt ta nào dám sai sử sư tôn ngài đâu?"
Trước mặt Lục Trường Sinh, cái tài nhả rãnh của Hứa Dạ Minh dường như đều rơi vào trạng thái chờ.
Hoặc là nói căn bản không dám nhả rãnh.
Hứa Dạ Minh tin chắc rằng nếu bây giờ hắn dám nhả rãnh một chữ thôi, mạng nhỏ của hắn có lẽ sẽ chết vì đồ ăn của Tiểu Hắc sư huynh và đống đan dược kia.
"Ai..."
Lúc này, Lục Trường Sinh ai oán thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi... Ta coi như thua dưới tay các ngươi rồi, đi, chỉ là đem Tiểu Hắc đến đúng không?"
Hứa Dạ Minh ngượng ngùng nói: "Nếu được thì... Tiện thể mang Phù Sinh đồ đến dùng một chút đi, mấy ngày này thời gian rất gấp..."
Lục Trường Sinh: "..."
Hệ thống, thu đệ tử kiểu này còn được đổi trả trong bảy ngày không có lý do chứ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận