Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 217 - Hình như hắn đã hiểu

-

Ban đêm.

Bầu trời không có tầng mây che phủ.

Từng ngôi sao lấp lánh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Đàn tinh đua nhau lóe sáng.

Lục Trường Sinh nằm trên ghế dài nhìn vô số sao trời mà không khỏi thầm than một tiếng.

Kiếp trước, hắn ở thành thị không nhìn thấy nhiều ngôi sao như hôm nay nha...

Thạch Sinh ngồi khoanh chân bên cạnh hắn.

Thạch Sinh nhìn thấy trong Hỗn Độn Tinh Thần Lục có ghi, tu luyện công pháp này không cần dùng linh khí.

Nhưng tu luyện tinh thần chi lực như thế nào?

Sau khi tu luyện công pháp này đến nhập môn, sáng lập ra Tinh không đan điền thì không thể hấp thu linh khí chung quanh nữa, đồng thời cũng không thể sử dụng linh khí.

Cũng chỉ sử dụng tinh thần chi lực!

Bộ công pháp này đánh vỡ thường thức của Thạch Sinh đối với tu đạo.

Thạch Sinh đã ngồi suy nghĩ vấn đề này một ngày một đêm.

Hắn đang tìm hiểu Hỗn Độn Tinh Thần Lục.

Lấy Lạc Tinh thần phủ ra quan sát, nó phóng thích tinh thần chi lực nhưng quá mức huyền diệu, hiện tại Thạch Sinh không thể tìm hiểu sâu hơn!

Đó là không chỉ dựa vào linh khí!

Càng tìm hiểu hắn càng cảm thấy kinh hãi vì bộ công pháp này.

Chỉ cần tinh thần chi lực!

Ngày thường, khi đêm tối buông xuống thì lục Lục Trường Sinh liền về nhà trúc ngủ.

Vậy tu luyện như thế nào đây?

Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt sâu xa, cười nói: "Ta đang xem viên sao trời mà ta từng sinh sống nó ở đâu."

Nên làm gì bây giờ.

Đột nhiên, Mộc Uyển Nhi cười nói: "Đại thúc, hình như ngươi rất thích sao trời, ngươi đã chỗ này xem lâu rồi mà còn không có về phòng ngủ."

Vô số ngôi sao lấm tấm, lấp lánh.

Lục Trường Sinh cười khẽ không nói.

Tâm tình Lục Trường Sinh không tệ, cũng không từ chối.

Mộc Uyển Nhi nghiêng đầu.

Sao trời mỹ lệ và sáng ngời.

Từng sinh sống?

Giờ khắc này.

Tinh không lại rộng lớn, vô ngần.

Xa xôi và thần bí.

"Chẳng lẽ không phải là nơi này sao?"

Hắn phất phất tay.

Một cơn gió vô hình nâng Thạch Sinh bay lên trời.

Thạch Sinh như đến gần trời sao hơn, hắn bỗng dại ra, ngơ ngác nhìn quanh.

Thạch Sinh bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trong khoảnh khắc này.

Với cảnh giới hiện tại của Thạch Sinh thì chưa thể ngự không phi hành lên tới gần sao trời.

Đột nhiên Thạch Sinh chỉ vào không trung nói: "Sư tôn, có thể mang ta lên nhìn không?"

Trong màn đêm tĩnh mịch, sao trời như một bức hoạ cuộn tròn.

Thạch Sinh như hiểu được điều gì đó.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, một hơi thở huyền diệu phát ra từ thân thể Thạch Sinh.

Thiên nhân chi cảnh!

Đây là lần thứ hai Thạch Sinh tiến vào Thiên nhân chi cảnh!

Chim nhỏ xem một màn này, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ.

Mới qua có mấy ngày đâu?

Tiểu tử này lại tiến vào thiên nhân chi cảnh?

Từ khi nào mà Thiên nhân chi cảnh không đáng giá thế này rồi, có thể dễ dàng tiến vào như vậy...

Tiếng cây liễu chậm rãi vang lên.

Giới tu đạo hiện giờ.

Hai mắt Mộc Uyển Nhi hơi đỏ lên.

Mọi người cũng cảm nhận được sự thuần túy này.

Đây là suy nghĩ của cây liễu.

Một mình hắn vẫn cố gắng dựa vào một quyển công pháp thấp kém mà bước lên con đường tu luyện.

Dù không có tài nguyên, cũng không có thế lực nào nguyện ý trợ giúp hắn.

Nguyên nhân Thạch Sinh bước lên con đường tu đạo chỉ có một.

Muốn cha mẹ không trải qua sinh lão bệnh tử.

Muốn làm cho bọn họ trường sinh.

Đúng.

Chính làm cho bọn họ trường sinh mà không phải vì bản thân hắn trường sinh.

Đây là chấp niệm của hắn.

Cũng là nguyên nhân khiến hắn trở thành một người tu đạo.

Một chấp niệm thuần túy, sạch sẽ.

Dù thiên phú hắn không cao, thể chất yếu ớt.

Gia đình hắn chỉ là môt gia đình phàm nhân rất bình thường.

Hắn không có sở cầu khác.

Đạo tâm thuần túy.

Nội tâm thuần túy.

"Hắn không suy nghĩ quá nhiều chuyện, vậy nên mới có thể càng dễ dàng tiến vào Thiên nhân chi cảnh hơn."

"Nội tâm của Thạch Sinh cùng với con đường tu đạo của hắn thuần túy hơn những người khác rất rất nhiều."

Có người vì quyền thế, có càng nhiều người hơn vì trường sinh nên mới tu đạo.

Nhưng chung quy đều là vì bản thân mình.

Ngay cả nàng cũng là vì lý niệm luyện đan của chính mình.

Không phải nói tu đạo vì bản thân như vậy là không tốt, là sai lầm.

Mà là người tu đạo giống như Thạch Sinh quá ít, quá hiếm có.

Lục Trường Sinh cười cười.

Đây là người thuần túy nhất mà hắn gặp được kể từ khi đến thế giới này.

Từng gặp qua người có nội tâm thuần túy.

Dù thiên phú kiếm đạo thông thần như Diệp Thu Bạch.

Sinh ra để làm đế vương như Hồng Anh.

Thân thể cường đại như Tiểu Hắc.

Một lòng vì thiên hạ như Ninh Trần Tâm.

Nhưng tất cả đều không có thuần túy bằng Thạch Sinh.

Đúng vậy, không có ai sánh bằng!

Nghĩ đến ý chí cứng cỏi của hắn.

Nghĩ tới nội tâm của hắn.

Thạch Sinh có một viên xích tử chi tâm.

Lục Trường Sinh đột nhiên muốn trở về nhìn.

Nhìn thân nhân bằng hữu trước kia.

Nhưng nghĩ đến sẽ là cảnh còn người mất.

Lục Trường Sinh không khỏi cười khổ lắc đầu.

Một cây, một chim, hai người trong Thảo Đường.

Đều âm thầm chúc phúc cho Thạch Sinh đang khoanh chân ngồi dưới bầu trời đầy sao vô ngần.

Loại người này nên đứng trên đỉnh.

Lục Trường Sinh nhất định phải giúp Thạch Sinh hoàn thành mộng tưởng của mình.

Bởi vì đã thu Thạch Sinh vào môn hạ.

Thạch Sinh là đồ đệ của hắn.

Hắn là sư tôn của Thạch Sinh.

Lục Trường Sinh có nghĩa vụ, trách nhiệm này.

"Thật là hiếu tử nha..."

Mộc Uyển Nhi bên cạnh nghe xong không khỏi sửng sốt.

Sao nàng lại có cảm giác đại thúc đang mắng người?

Thạch Sinh đang được vô số sao trời vây quanh.

Mắt thường khó có thể nhìn thấy bóng dáng Thạch Sinh nữa.

Mà giờ phút này, hắn chìm vào Thiên nhân chi cảnh, trong đầu có từng một ngôi sao xuất hiện.

Những ngôi sao này, có ngôi sao ảm đạm, có ngôi sao lóng lánh.

Có ngôi sao rất lớn, cũng có ngôi sao rất nhỏ.

Nhưng dù như thế nào thì những ngôi sao đó vẫn cố hết mình tản ra ánh sáng.

Chiếu rọi tinh không, chiếu rọi đại địa.

Thạch Sinh tự hỏi.

Rốt cuộc sao trời là thứ gì.

Lực lượng của nó đến từ nơi nào, làm như thế nào mà phóng thích.

Thạch Sinh lẳng lặng nhìn từng viên sao trời trong thức hải mình.

Ánh sáng từ những ngôi sao chiếu rọi thức hải của hắn, không chỗ nào không có ánh sáng.

Đây chính là vô ngần.

Ánh sao trong thức hải của hắn không bị linh hồn bài xích, nó cũng hòa hợp với thân thể Thạch Sinh.

Đây là bao dung.

Nhưng khi những ngôi sao phóng thích lực lượng thì Thạch Sinh cảm thấy, dù những dãy núi liên miên không dứt cũng không nặng bằng những sao trời này.

Đây là dày nặng.

Khi đàn sao sắp chết thì sẽ dùng hết thảy lực lượng còn sót lại phát ra những tia sáng cuối cùng!

Đây là ánh chiều tà!

Thạch Sinh cười.

Hình như hắn đã hiểu rõ sao trời là vật gì.

Lực lượng của sao trời dùng hình thái nào để tồn tại.

Không nơi nào không có.

Giống như phụ thân lặng lẽ quan tâm hắn.

Nó bao dung hết thảy.

Giống như đôi tay mẫu thân ôm ấp vạn vật.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới phụ mẫu đã già của mình.

Hai con người vì cuộc sống mà không ngừng nông, săn thú, đôi bàn tay phủ kín vết chai dày.

Phụ thân săn thú gặp gấu mù nên bị thương nặng.

Nằm giường an ủi hắn đang khóc thút thít.

"Đừng lo lắng, ta sẽ không chết, sau này ta sẽ hóa thành sao trời, treo trên bầu trời, mỗi khi đêm tối vẫn sẽ nhìn ngươi trưởng thành."

Thạch Sinh nở nụ tươi cười bi thương.

Hắn đã hiểu sao trời là vật gì.

Bỗng nhiên, vô số ngôi sao trong bầu trời sao vô ngần đều cống hiến ra một tia sáng trong khoảnh khắc này, vô số ánh sao hội tụ lên người Thạch Sinh.

Trong Tinh không đan điền.

Đan điền trống rỗng còn chưa khai hoang có thêm một ngôi sao, ngôi sao chậm rãi sáng lóng lánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận