Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 754 - Thần thức thần bí

. . . . . .

Dù cho Lục Trường Sinh phong ấn vĩ độ chi tâm bên trong đan điền Hồng Anh.

Căn nguyên chi lực vĩ độ còn thừa dù đã lưu chuyển một vòng nhưng chắc chắn vẫn không cách nào hấp thu hết.

Dưới sự trợ giúp của Lục Trường Sinh, quá trình hấp thu căn nguyên chi lực đang được tiến hành từng bước.

Khi lưu chuyển đến vòng thứ hai thì cảnh giới của Hồng Anh lại đột phá lần nữa!

Đạt tới Địa Tiên cảnh trung kỳ!

Mộc Uyển Nhi bên cạnh hâm mộ nói:

"Lần này cảnh giới của Hồng Anh tỷ đã cao hơn chúng ta rồi."

Không được, không thể để cho ý mấy tên này thực hiện ý tưởng!

Hành vi như Diệp Thu Bạch tuyệt đối không thể có thêm nữa.

Lục Trường Sinh đang giúp Hồng Anh hấp thu căn nguyên chi lực nghe lời Thạch Sinh nói mà cơ mặt co rút.

Không đúng, phải lên lớp ngay thời điểm ăn cơm!

Thạch Sinh hàm hậu gãi gãi đầu nói:

Nói tới tiểu tử Diệp Thu Bạch, đã lâu rồi tiểu tử này không tìm ta nha?

Ninh Trần Tâm cũng cười cười nói:

Nếu không, đến lúc đó bao nhiêu phiền toái liền tới rồi.

"Đến lúc đó đi theo sư tỷ đi ra ngoài rèn luyện cũng không cần quá cẩn thận nữa."

"Mấy năm nay sư tỷ vẫn không có lơ là chuyện tu luyện, hiện giờ tích lũy đầy đủ nên cũng coi như là được như ý nguyện."

Chờ giúp Hồng Anh tu luyện xong, cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một buổi liền lên lớp!

Lục Trường Sinh vui mừng gật gật đầu.

Mấy tên đệ tử này lại muốn đi gây chuyện sao?

Nếu đúng như vậy thì thật sự là trưởng thành nha. . . . . .

A?

Có phải rốt cuộc cũng đổi tính sau khi được giáo dục hay không?

"Lúc sau ngươi có thể chậm rãi rút căn nguyên chi lực từ trong phong ấn tiến hành hấp thu tu luyện."

Cảnh giới của Hồng Anh cũng thuận lợi đạt tới Địa Tiên cảnh hậu kỳ!

Có lẽ tu luyện Thái Sơ cũng không phải con đường thích hợp nhất với bọn họ.

Rồi vòng thứ tư. . . . . .

Hồng Anh nghe xong, gật gật đầu.

Trong quá trình hấp thu căn nguyên chi lực, Hồng Anh đã vận chuyển tới vòng thứ ba.

Lục Trường Sinh không quen kiểu này, phất phất tay nói:

"Đa tạ sư tôn."

Ngay sau đó cung kính quỳ xuống trước mặt Lục Trường Sinh, nói:

Cuối cùng, khi còn thừa không bao nhiêu căn nguyên chi lực chưa được hấp thu.

Dù là Tiểu Thạch Đầu với thể chất, cũng đã có thể xem như một bộ đứng đầu công pháp.

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh liền từ bỏ ý tưởng này.

Đến lúc đó nếu có cơ hội thu đệ tử sẽ xem xét tình huống trước đi.

Tới một bước này, Lục Trường Sinh mới thở phào một hơi, nói:

Nhưng mà mấy đệ tử đều có con đường của mình.

Lục Trường Sinh cũng nghĩ tới chuyện truyền thụ công pháp của mình cho đám đệ tử.

"Ta để lại một ít Thái Sơ chi lực trong cơ thể ngươi, cứ dựa theo đường đó vận chuyển tu luyện là được."

"Ta nói rồi, ở chỗ ta đừng có làm mấy kiểu này."

"Có thời gian quỳ xuống còn không bằng nhanh chóng đi bắt con cá nấu cho ta một nồi canh!"

Hồng Anh che miệng cười, gật gật đầu nhanh chóng tiến đến ao cá mà ục Trường Sinh đã bố trí.

Ninh Trần Tâm cùng Mộc Uyển Nhi đối diện với ánh mắt chăm chú của Lục Trường Sinh cũng vội vàng đi theo hỗ trợ.

Thạch Sinh chủ động nói:

"Ta cũng đi."

Tiểu Thạch Đầu liếm liếm môi, thời điểm muốn đi theo lại bị Lục Trường Sinh giữ chặt ném đi ra ngoài.

"Tiểu tử ngươi lại muốn ăn vụng?"

Ăn vụng cống phẩm sao?

Nhanh chóng bị bắt lại đây đánh tơi bời một trận!

Sao Liễu Tự Như có thể chạy thoát chứ?

Ở chỗ này, Lục Trường Sinh là bá chủ tuyệt đối.

Nhưng mà ở nơi khác hắn còn không trốn được nói gì tới Trường Sinh giới do chính tay Lục Trường Sinh chế tạo ra.

Liễu Tự Như vừa nghe xong, cũng không quay đầu lại, cũng không trả lời, muốn trốn thật nhanh!

Hỏng rồi!

"Hồng Anh đã là Địa Tiên cảnh hậu kỳ, có phải nên mang theo nàng đến Tiên giới hay không?"

Nghe vậy, Lục Trường Sinh suy nghĩ chút rồi lắc đầu nói:

"Không vội, chờ cả đám tiểu tử thúi đều đột phá đến Địa Tiên cảnh rồi tính."

"Mang một đám cùng đi đỡ cho ta phải chạy qua chạy lại."

"Cũng không phải là ta lười đâu, mỗi lần tới Tiên giới đều có khả năng dính phải một phần nhân quả nha!"

Liễu Tự Như nhỏ giọng phản bác: "Phỏng chừng lười mới là chính đi. . . . . ."

Nhưng với cảnh giới của Lục Trường Sinh, dù có nói nhỏ đến mức nào đi nữa, chỉ cần là âm thanh hắn liền có thể nghe được.

Tức khắc, một giọng nói dịu dàng truyền tới khiến thân thể Liễu Tự Như chấn động.

"Tiểu Liễu à, đúng lúc muốn ăn cơm, trước khi dùng cơm mà có thể vận động, đến lúc ăn sẽ càng ngon miệng hơn nha!"

Cây liễu mở miệng dò hỏi:

Lúc này.

Thôi thôi, không nghĩ nữa.

Không đúng, sao cảm giác câu này có chỗ nào đó không đúng?

Ai?

Phải đánh gãy chân!

Hoàng Thiên kéo Tiểu Thạch Đầu đang vui vẻ xem kịch, che kín hai mắt hắn rồi nói:

"Ngươi còn nhỏ, không nên xem mấy cảnh máu me thế này.". . . . . .

Sau khi ăn xong.

Lục Trường Sinh liền đi tới chỗ mình thiết lập pháp chỗ.

Trước đó hắn cảm nhận được có chút thần thức tới đây dò xét.

Hắn cần kiểm tra xem chủ nhân của thần thức có phát hiện mắt trận hay không, rốt cuộc là thần thức của kẻ nào.

Lúc tới vị trí thiết lập trận pháp, Lục Trường Sinh cũng không có lập tức đi vào mà là ở bên ngoài vòng vài vòng.

Sau khi xác định không có kẻ nào mai phục hắn mới yên tâm đi vào.

Trước đó khi bố trí trận pháp này, Lục Trường Sinh cố ý thêm một trận pháp có thể lưu lại hơi thở của đối phương.

Bên trong mắt trận, Lục Trường Sinh cảm ứng một phen có chút sửng sốt.

Hắn cảm nhận được tám hơi thở khác nhau được lưu lại.

Sáu đạo thần thức tuy rằng hắn không quen biết nhưng cũng chỉ là lợi dụng thần hồn phóng thích cảm ứng mà thôi.

Thực lực cũng chỉ tương đối mạnh mà thôi.

Thần thức thứ bảy thì Lục Trường Sinh cảm thấy quen thuộc, có mang theo hơi thở từ Tiên giới.

Hơn nữa hơi thở này thuộc về mắt to mà Lục Trường Sinh gặp phải khi tiến vào thông đạo Tiên giới.

Ngay cả mắt to cũng phát giác được động tĩnh sao?

Mắt to ở thông đạo Tiên giới kia luôn giám thị Phàm Nhân Giới.

Nhưng tới hơi thở thứ tám thì Lục Trường Sinh lại sửng sốt.

Trong mắt có sự kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Hơi thở này tuy rằng thuộc về Phàm Nhân Giới.

Nhưng mà so với mắt to và sáu hơi thở còn lại thì cường thế hơn rất nhiều!

Hơn nữa xét về cường độ, nếu toàn lực thi triển, sẽ chỉ tốn chút thời gian để đột phá ảo trận mà Lục Trường Sinh bố trí.

Đồng thời cũng là có thể không lưu dấu vết mà lui trở ra!

Nhưng chủ nhân của hơi thở này lại cố ý lưu dấu vết dò xét của bản thân để cho Lục Trường Sinh phát hiện.

Lục Trường Sinh nhíu mày.

"Rốt cuộc là cường giả phương nào?"

Nghĩ không ra nên Lục Trường Sinh không nghĩ nữa, thầm nói:

"Không được, trước đó bày trận quá vội, phải tăng cường và hoàn thiện trận pháp một chút."

Ngay sau đó nhìn về phía mắt trận, trầm ngâm một lát rồi xóa sạch tất cả hơi thở.

Cũng thay đổi vị trí mắt trận. . . . . .

Về sau cần phải cẩn thận hơn nữa.

Theo thực lực mạnh lên, càng lúc càng tiếp xúc nhiều cường giả cùng thế lực cường đại.

Lần đầu tiên tình huống này xuất hiện.

Điều này gõ lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Lục Trường Sinh.

Nếu loại chuyện này thường xuyên phát sinh rất dễ dàng thoát ly khỏi sự khống chế của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận