Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 908 - Không, bọn họ không có hứng thú

. . . .

Không trung màu đen, đại địa màu máu.

Một cảnh tượng rách nát hoang dã tràn ngập tiếng tà hồn rít gào.

Giờ phút này có vài tiếng nói âm trầm từ trong tòa cung điện màu đen truyền ra.

"Trấn Thiên Phù Đồ Tháp vẫn là bị kế thừa sao?"

"Không sai, đạo tâm của tiểu tử kia quá mức kiên cố, nhiều tà mà chi khí như thế cũng không cách nào dao động."

"Ma Long cũng đã ngã xuống, nhưng thân thể hắn còn có chút tác dụng, thu về đi."

"Có lẽ, chúng ta cũng nên đẩy nhanh tiến độ. . . . . .". . . . . .

"Tạm thời xem như thành công đi."

Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, đồ đệ của Lục tiền bối có tên nào bình thường đâu?

"Thành công sao?"

"Trong tình huống này mà có thể đủ thành công, tiểu gia hỏa Thạch Sinh không bình thường nha."

Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

Chỉ hy vọng Ám Vực cùng Liễu gia sẽ không trêu chọc đến bọn họ đi. . . . . .

Tà ma chi khí đã hoàn toàn bị xua tan.

Nghĩ đến đây, Liễu Tự Như lại không khỏi cạn lời.

Ở bên, Hoàng Thiên hỏi:

Kế tiếp, chuyện Thạch Sinh thành lập liên hệ với Trấn Thiên Phù Đồ Tháp cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nghe được Lục Trường Sinh khẳng định, Liễu Tự Như cũng tán dương:

Người như vậy chỉ có thể kết giao, không thể đắc tội!

Lục Trường Sinh cười gật gật đầu.

"Được rồi, chú ý xung quanh đi, đừng cho dư nghiệt Tà Ma vực thừa cơ làm loạn.". . . . . . . . . . . .

Một đám đồ đệ dưới tòa đệ tử một đám đều như vậy biến thái, về sau thế lực khác còn như thế nào chơi nha. . . . . .

Không được, để phòng ngừa thì cần phải đi cảnh báo bọ họ trước mới được.

Thạch Sinh cung kính cúi người sau đó liền rời khỏi Trấn Thiên Phù Đồ Tháp, đi tới bên cạnh Lục Trường Sinh.

Tàn hồn của bốn vị Nhân tổ cũng không có nói thêm gì, chỉ dặn làm Thạch Sinh tìm hiểu Trấn Thiên Phù Đồ Tháp, tuy rằng tháp bản thân tháp còn đang trán áp Tà Ma vực.

Lục Trường Sinh cũng không có bủn xỉn lời khen.

Dư nghiệt Tà Ma vực cũng không có hiện thân quấy rầy nữa.

Tà ma chi khí rút trở về vực sâu vô tận.

Tại thời gian ba ngày.

Lục Trường Sinh xoay người nói:

Bất quá cũng không thể lơ là.

Xem bộ dạng này, hẳn là tranh thủ được không ít thời gian.

Thạch Sinh cũng thuận lợi thành lập liên hệ với Trấn Thiên Phù Đồ Tháp.

"Không để cho ta mất mặt."

Lại nghiêng đầu nhìn về phía thông đạo Tiên giới.

Thông đạo vốn có tà ma chi khí chiếm cứ hơn nửa hiện giờ cũng khôi phục nguyên trạng.

Nhưng mà đạo vận cùng với dấu vết vị kia lưu lại có thể trợ giúp Thạch Sinh.

"Không phụ sự kỳ vọng của tôn."

Thạch Sinh mỉm cười gật đầu:

"Hoàn thành rồi sao?"

"Được rồi, đi thôi, nhìn xem tình huống của mấy nhãi ranh kia như thế nào."

Dứt lời liền bay về phía Phần Viêm cốc. . . . . . . . . . . . .

Trong Tiên Đế cung.

Ánh mắt Tiên Đế vẫn luôn dừng ở thông đạo Tiên giới.

Thấy được một màn này, Tiên Đế cười, lắc lắc đầu:

"Cũng không biết có thần thông đến mức nàom thế mà chuyện khôi phục căn nguyên cho linh hồn Nhân tổ thật sự đã thành công."

"Tranh thủ được một thời gian nữa. . . . . . Ngược lại cũng cho chúng ta một ít cơ hội thở dốc."

Ngay sau đó, Tiên Đế nhìn về hướng động, nhàn nhạt nói:

"Bất quá, nơi đó hẳn cũng đến lúc mở ra rồi?". . . . . .

Trận pháp là một lĩnh vực mà Phương Khung chưa bao giờ chạm vào.

Hắn đắm chìm bên trong Thánh Trận Thiên Quyển.

Mới đầu Phương Khung cũng không chú ý Lục Trường Sinh đã tới.

Lục Trường Sinh liền tới chỗ Phương Khung đang tu luyện.

Sau khi biết được tình huống của các đệ tử hiện tại.

Chuyện này đối với đệ tử Phần Viêm cốc mà nói cũng một lần tôi luyện.

Cùng cảnh giới đánh thì đánh không lại.

Đệ tử có cảnh giới cao hơn so với bọn hắn lại không thể hạ mặt mũi mà đánh, dù có đánh thắng cũng không vẻ vang gì cả.

Một tên đệ tử Tiên giới có cảnh giới cao hơn bọn hắn, xuất thân lại tốt hơn bọn hắn, có đánh thắng cũng chẳng có gì đáng tự hào.

Chẳng khác nào làm trò?

Kết quả, đệ tử cùng cảnh giới bị ngược không nhẹ. . . . . .

Sau khi báo cho trưởng lão.

Trưởng lão trả lời cực kỳ mơ hồ, không chính diện đáp lại.

Không nghĩ tới.

Cốc chủ sớm đã sớm phân phó không nên ngăn cản mấy người Diệp Thu Bạch tiến hành khiêu chiến.

Có thể nói mấy ngày này các đệ tử Phần Viêm cốc bị đám Diệp Thu Bạch tra tấn đến không nhẹ.

Sau một ngày khôi phục, Tiểu Hắc không chịu ngồi yên mà lại đi tìm Phần Viêm tiến hành đơn phương chịu ngược.

Mấy người Diệp Thu Bạch nắm lấy cơ hội, không ngừng tóm lấy đệ tử Phần Viêm cốc để luận bàn.

Trong khoảng thời gian này.

Lục Trường Sinh mang theo Thạch Sinh Hoàng Thiên Liễu Tự Như trở về.

Phần Viêm cốc.

Nhưng mà thời điểm hắn học tập trận pháp lại cảm giác rất thuộc.

Đột nhiên Phương Khung đứng dậy, trên làn da bắt đầu lập loè ra từng sợi ngân quang!

Những sợi ngân quang này lại mang theo hơi thở trận pháp!

Rất khó tưởng tượng được.

Hơi thở trận pháp thế mà lại tồn tại trên thân thể một người!

Đây cũng là đặc thù của Thánh Trận Ngục Thể Công.

Cũng thuyết minh rằng Phương Khung đã bước vào tầng thứ nhất của Thánh Trận Ngục Thể Công.

Có thể đột phá nhanh như vậy chính là nhờ Tạo Hóa Trận Linh Thể.

Lục Trường Sinh cũng không có lên tiếng quấy rầy mà lẳng lặng nhìn xem rốt cuộc Phương Khung sẽ đạt tới cảnh giới nào.

Chỉ thấy ngân quang lập lòe trên thân Phương Khung.

Đồng thời khi ngân quang lập loè theo quy luật lại mang đến hiệu quả như sát trận ghi chép bên trong Thánh Trận Thiên Quyển.

Từng luồng hơi thở có thể mai một hết thảy tản ra từ trên thân Phương Khung.

Lúc này.

Phương Khung giơ một ngón tay điểm tới, một chùm sáng màu xám lao ra!

Chùm sáng trực tiếp đánh thủng tường đá màu đỏ hồng trước mắt, tạo thành một lỗ thủng.

Bề mặt lỗ lủng cực kỳ trơn nhẫn.

Phải biết rằng tường đá này cũng không phải dùng tài liệu bình thường dựng nên.

Thấy được một màn này.

Phương Khung cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt xuất hiện nụ cười nhưng lại nhanh chóng thu liễm, trở nên nghiêm túc.

"Không được. . . . . . Còn thiếu nhiều lắm."

Lúc này.

Lục Trường Sinh ở bên lên tiếng:

"Từng bước một từ từ đi tới, nóng lòng cầu thành không đi được bao xa."

Phương Khung sửng sốt, lập tức xoay đầu nhìn về phía Lục Trường Sinh, vội vàng chắp tay nói:

"Đa tạ sư tôn dạy bảo!"

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói:

"Đừng làm một bộ này, thả lỏng chút đi."

Phương Khung gật gật đầu.

"Được rồi, ta đây nói với ngươi chút chuyện ở chỗ chúng ta."

Phía trước Phương Khung tỏ ý sẽ đi theo bọn họ trở lại Phàm Nhân Giới.

Cho nên Lục Trường Sinh cảm thấy cần phải nói chút chuyện ở Phàm Nhân Giới cho Phương Khung biết.

Giới vực vĩ độ thấp, giới vực trung vĩ độ, giới vực vĩ độ cao không cần e ngại, nhưng cũng không thể chủ động đi trêu chọc khắp nơi, tự tìm đường chết.

Tuy rằng mặt ngoài Lục Trường Sinh đã biết thực lực đám cường giả kia không bằng hắn.

Nhưng mà ai nào biết có còn mấy lão quái vật lánh đời nào không?

Đang lúc Lục Trường Sinh nói chuyện với Phương Khung thì cốc chủ đột nhiên xuất hiện, cười nói:

"Lục tiền bối, có một việc, ngươi. . . . . . Hoặc có thể nói là đệ tử của ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú."

Lục Trường Sinh không quay đầu lại, lập tức xua tay nói:

"Không, bọn họ không có hứng thú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận