Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 275 - Đêm đen, núi cao

Lâm Giới sơn bắc ngang biên cảnh Vô biên giới vực.

Bẹn ngoài Lâm Giới sơn có vô số cấm địa sinh mệnh.

Đồng thời Vô Biên hoàng triều cũng nghiêm lệnh cấm người tu đạo ở Vô biên giới vực vượt qua Lâm Giới sơn!

Cho nên người bình thường cũng không biết bên ngoài Lâm Giới sơn có thứ gì.

Ngàn năm trước có một tông môn nhất lưu cảm thấy bên ngoài Lâm Giới sơn có bảo tàng vô tận.

Vô Biên hoàng triều cấm người khác vượt qua Lâm Giới sơn cũng là vì muốn độc chiếm tài nguyên!

Nhưng mà khi tông môn nhất lưu kia vượt qua Lâm Giới sơn thì không một ai quay trở về...

Đồng thời tông môn nhất lưu kia cũng vì vậy mà huỷ diệt...

Chờ đến ngày hôm sau lại tiếp tục di chuyển.

Hách Lân thì phân phối nhiệm vụ cho mấy người trong Lân Giáp Dong binh đoàn.

Đêm tối buông xuống.

Mấy tên hộ vệ của Dương gia bắt đầu phân tán ra xung quanh, đề phòng bị người các thế gia khác đánh lén.

Mạng chó quan trọng nha...

"Còn có ngươi..."

Không có người nào biết chuyện gì đã xảy ra.

"Vân Cao, ngươi có thân pháp nhanh nhẹn nhất, mau chóng vòng quanh sơn cốc, tiến hành điều tra."

Mà giờ phút này.

Sau chuyện này thì không có người nào dám ra bên ngoài Lâm Giới sơn nữa.

Nhóm lửa xong.

Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ thì phải nỗ lực hoàn thành.

Đoàn người Dương gia đang ở một sơn cốc trong Lâm Giới sơn để nghỉ ngơi.

Là đoàn trưởng Dong binh đoàn nên Hách Lân hành động rất chuyên nghiệp.

"Đạo Bắc, ngươi bố trí một trận pháp chung đây đi."

Thân là dong binh.

"Đại ca, ta cũng là người tu đạo, không có yếu đuối như thế."

"Tiểu muội, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tức khắc vẻ mặt tràn đầy sự giận dữ!

Dương Tề đều thu hết những chuyện này vào trong mắt.

"Chẳng lẽ không biết nhiệm vụ của mình sao?"

Đương nhiên có hiệu quả hay không lại là chuyện khác.

Nếu cả Diệp Thu Bạch cũng không có phát hiện gì thì e là tất cả mọi người ở chỗ này cũng sẽ không phát giác.

Đương nhiên.

Diệp Thu Bạch không có mở mắt, lạnh nhạt nói: "Không cần khẩn trương như vậy, chung quanh có động tĩnh gì thì ta có thể biết trước tiên."

Hắn không khỏi gật gật đầu, dựa vào vách xe ngựa, cười nói: "Nhóm người Hách Lân này thật sự đáng giá tín nhiệm nha, để Lân Giáp Dong binh đoàn tiếp nhận nhiệm vụ này là quyết định chính xác, về sau có chuyện gì cũng có thể hợp tác lần nữa."

Ba người Diệp Thu Bạch đều dăng nhắm mắt tu luyện!

Không hề có ý hộ vệ gì cả.

Dương Tề phẫn nộ đi tới quát: "Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì?!"

Giọng nữa dễ nghe từ trong xe ngựa truyền ra.

Mấy người Dương Tề liền nhìn về phía ba người Diệp Thu Bạch.

Nói đến Dong binh đoàn Thảo Đường.

"Dong binh đoàn Thảo Đường kia đâu? Làm sao không nghe đại ca nói tới mấy người bọn họ?"

Nhưng Diệp Thu Bạch cũng không có nói ra lời này.

Hách Lân bên cạnh nghe được lời Diệp Thu Bạch nói.

Nhíu mày hừ lạnh: "Tiểu tử, dù là chúng ta cũng phải bố trí canh phòng chung quanh nghiêm ngặt mới có thể yên tâm, vậy mà ngươi ở chỗ này bình yên tu luyện?"

Diệp Thu Bạch cũng không có trả lời.

Dương Tề thấy ba người này đều dầu muối không ăn, phất tay áo, tức giận hừ một tiếng,"Các ngươi đừng hòng nhận lấy thù lao!"

"Đến lúc đó ta sẽ tiến đến Dong Binh công hội bẩm báo, các ngươi chờ giải tán đi!"

Diệp Thu Bạch có chút bất đắc dĩ.

Sao mà nói thật lại không tin chứ?

Nhưng mà cũng không khó lý giải nha.

Cho nên Tiểu Hắc cực kỳ nhạy cảm với sát khí, cảm giác mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Hoa văn Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ ba mượn sát ý ngưng tụ thành!

Tiểu Hắc nhìn quanh một vòng, khẽ nhíu mày nói: "Trong không gian có sát khí ẩn hiện."

Chỉ là hoàn cảnh xung quanh lại không đúng lắm, thật sự yên tĩnh đến kỳ lạ.

Kiếm vực lặng yên bao trùm nhưng Diệp Thu Bạch cũng không có phát hiện điểm nào dị thường.

"Các ngươi đã nhận ra thứ gì?"

Lá cây rung động ào ào.

Nơi dừng chân của Dương gia có đống lửa chiếu sáng, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm ở nơi lên nơi này.

Theo gió phiêu diêu, giờ khắc này ngọn lửa cũng phập phồng đủ hình đủ dạng.

Tiếng cây khô bị thiêu đốt.

Tạch tạch tạch tạch . . .

Thỉnh thoảng có tiếng mồi lửa nổ tung.

Nhưng mà sự tĩnh lặng này có chút không bình thường.

Diệp Thu Bạch mở bừng mắt.

Đồng thời mở mắt với hắn còn có Thạch Sinh cùng với Tiểu Hắc.

Chung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, lúc thì có gió nhẹ thổi qua.

Ban đêm ở Lâm Giới sơn rất là yên tĩnh.

Chỉ có cường giả mới có thể khiến người khác tin phục.

Thế giới này, cường giả vi tôn.

Cả Hư Thần cảnh cũng không tới, tự nhiên lời nói không có một chút sức thuyết phục nào.

Bởi vì cảnh giới hiện giờ hắn hiển lộ ra chỉ là Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Thạch Sinh thì nhìn về phía không trung.

Nơi đó có bầu trời đầy sao!

Hắn tu luyện chính là tinh thần chi lực.

Chỉ cần tới đêm tối thì năng lực cảm ứng của hắn cũng sẽ cường đại hơn ban ngày rất nhiều.

"Hẳn là chúng ta đã rơi vào trong một trận pháp rồi..."

Diệp Thu Bạch cũng gật đầu nói: "Trận pháp che đây rất cao minh, e là người bày trận này có chút thực lực."

"Hơn nữa đối phương còn có vật dẫn như là một cái ngọc bội làm mắt trận pháp, sau đó đến nơi đây mới phóng thích."

Muốn ở dưới mí mắt ba người Diệp Thu Bạch mà bày ra trận pháp che đậy là chuyện không có khả năng.

Trừ phi thực lực của đối phương vượt xa bọn họ, đạt tới Đế cảnh!

Nhưng loại trận pháp cấp bậc thế này không thể nào là tác phẩm của cường giả Đế cảnh.

Cho nên cũng chỉ có một khả năng như Diệp Thu Bạch dự đoán.

Tiểu Hắc quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

"Sư huynh, chúng ta nên làm cái gì?"

Thạch Sinh cũng nhìn Diệp Thu Bạch, trong mắt có mười phần tín nhiệm.

Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút liền đứng dậy đi tới gần Dương Tề rồi nói: "Có động tĩnh, nơi này đã bị trận pháp ngăn cách."

Dương Tề hơi hơi sửng sốt.

Ngay sau đó cười lạnh nói: "Một tên tiểu bối Càn Nguyên cảnh như ngươi vẫn luôn ở chỗ này tu luyện sao có thể biết được?"

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ mà nhắc nhở lần thứ hai: "Trước đó ta vẫn luôn dùng thủ đoạn của ta canh phòng chung quanh, phỏng chừng sau một nén nhanh nữa sẽ có người ra tay."

Nhìn vẻ mặt của Diệp Thu Bạch.

Dương Tề nhíu nhíu mày.

Không giống như kiểu cáo mượn oai hùm cho lắm.

Nếu muốn trở thành dong binh, hơn nữa có thể tiếp tục sinh hoạt ở Vô biên giới vực này thì không có khả năng làm mấy chuyện không có ý nghĩa.

Dương Tề làm người của thế gia, cũng không phải kẻ ngốc nghếch.

Huống hồ đang ở thời kỳ mấu chốt.

Tiểu muội tuyệt đối không thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Nếu không thì kế hoạch của Dương gia sẽ thất bại trong gang tấc.

Dương gia hiện tại chắc chắn không cách nào thừa nhận hậu quả khi thất bại.

Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, Dương Tề vẫn quyết định trao đổi với Hách Lân một chút.

Vì thế hắn đi đến bên cạnh Hách Lân, nói chuyện Diệp Thu Bạch đã báo cho hắn ra.

Hách Lân nghe xong nhíu mày liếc nhìn Diệp Thu Bạch một cái.

Ngay sau đó lấy ngọc bội truyền âm ra.

"Vân Cao, Đạo Bắc, các ngươi có phát hiện điểm dị thường nào sao?"

"Không có."

Hách Lân gật gật đầu,"Tiếp tục cảnh giác."

Hắn nói xong liền quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch: "Ngươi làm sao mà phát hiện được?"

Hắn thật sự là không tin một tiểu bối Càn Nguyên cảnh hậu kỳ ngồi bất động một chỗ mà có thể phát hiện ra bên ngoài bọn họ bị bố trí trận pháp, điều tra ra chuyện mà cả đám bọn họ không phát hiện được.

Dương Tề cũng có chút hoài nghi.

Chẳng lẽ thật sự là cáo mượn oai hùm, muốn kiếm chút cảm giác tồn tại sao?

Diệp Thu Bạch thấy hai người không tin, cũng chỉ có thể lắc lắc đầu, không muốn khuyên nữa.

Hắn kêu hai người Tiểu Hắc và Thạch Sinh chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Bản thân cũng rút Ám Ma kiếm ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận