Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1170 - Mục Thích át chủ bài!

. . . .

Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó.

Nếu lúc trước thực lực không đủ, bị Ngưu Trọng đánh bại, Mục Thích tự nhiên muốn tìm một cơ hội thắng lại!

Nghe được hai người đối thoại, trưởng thôn và mọi người bắt đầu nhao nhao lui về phía sau để lại cho hai người một khu vực chiến đấu.

Ngải Tuyết nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười lạnh nói:

"Xem ra ngươi vẫn tin tưởng đệ tử như vậy."

Vừa rồi Mục Thích đáp ứng khiêu chiến của Ngưu Trọng, Diệp Thu Bạch đã gật đầu.

Dù sao cũng là khảo nghiệm, Mục Thích vốn ngồi vững thứ tư, tiếp nhận lần luận bàn này có lẽ có khả năng thay đổi thế cục.

Ngải Tuyết hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm nữa mà đặt tầm mắt kéo về chiến trường của hai người Mục Thích Ngưu Trọng...

Mục Thích chậm rãi rút Ám Ma Kiếm khỏi vỏ, ngưng giọng nói:

Diệp Thu Bạch liếc nhìn Ngải Tuyết, lạnh nhạt nói:

"Hiện giờ cảnh giới của ngươi vẫn kém ta một mảng lớn, kết cục sẽ vẫn giống như trước."

"Lúc trước đánh không lại, mới qua mấy tháng có thể thay đổi được gì?"

"Khí tức phù phiếm, không có cảm giác ngưng thực!"

Diệp Thu Bạch thản nhiên cười nói:

"Vậy thì sao? Ngươi vẫn dùng đan dược tăng lên, bây giờ cũng có thể cảm giác được sự chênh lệch với người khác rồi chứ?"

"Xem kết quả rồi hãy nói câu này."

"Ta luôn tin tưởng hắn."

Chỉ thấy Ngưu Trọng lấy thanh trường côn tràn ngập hoa văn hỏa diễm, thân côn chỉ về phía Mục Thích, nhe răng cười nói:

"Đủ để thắng ngươi rồi!"

"Bây giờ nói nhiều như vậy, lát nữa sẽ không xuống đài được."

Nói xong thân hình Ngưu Trọng như đạn pháo vọt về phía Mục Thích, trường côn đập về phía Mục Thích!

"Đan dược mạnh mẽ đốt cháy giai đoạn, cảnh giới càng cao tác dụng phụ cũng lại càng rõ ràng."

Tựa hồ bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt Ngưu Trọng hơi đổi, tức giận nói:

Thấy một màn như vậy, Ngải Tuyết và Ngưu Trọng đều sửng sốt.

Bước một bước về phía trước, Ám Ma Kiếm chém từ trên xuống!

Hồng Anh cười nói.

Khoảnh khắc trường côn đập về phía Mục Thích, ngọn lửa giống như từng con rắn điên cuồng cắn xé Mục Thích!

Diệp Thu Bạch khẽ cười.

Tuy rằng khí tức phù phiếm nhưng cảnh giới tăng lên là thật.

Dưới sự cọ rửa của kiếm ý Kiếm Thần và kiếm chi đại đạo, làm sao mà không tiến bộ nhanh chứ?"

Sau khi luận bàn, Diệp Thu Bạch sẽ tự mình luyện kiếm với hắn.

Mấy tháng qua ngoại trừ để cho Mục Thích không ngừng luận bàn với mãnh thú.

Mục Thích không lùi mà tiến!

Tống Kiêu cũng cảm thán:

"Không ngờ trong một sơn thôn nhỏ nho ngăn cách với thế giới bên ngoài lại có hạt giống tốt như vậy."

Thiên phú kiếm đạo đặt ở giới vực vĩ độ cao cũng có thể xếp hạng không thấp.

Giờ khắc này, kiêm ý Đại kiếm sư vờn quanh Mục Thích, phạm vi hai người giao đấu bị kiếm vực bao phủ.

"Lúc trước ta đã thấy tiểu tử này ẩn giấu đôi chút, không nghĩ tới vẫn còn giấu một tấm át chủ bài thế này."

Trong thời gian mấy tháng mà Mục Thích đã đột phá tới cảnh giới Đại kiếm sư!

Đại kiếm sư!

Mục Thích chém ra một kiếm, kiếm ý ngưng tụ mà thành kiếm mang màu đen chém nát hơn mười con hỏa xà!

"Cảnh giới vẫn không vượt qua ta, làm sao có thể là đối thủ của ta?""

Ngưu Trọng gầm lên một tiếng, hai tay cầm trường côn đập mạnh vào kiếm mang!

Bùm!

Khí lãng nổi lên khuếch tán ra chung quanh.

Diệp Thu Bạch chỉ tay, một tấm bình chướng kéo dài ngăn chặn dư ba.

Đối với bọn họ mà nói có lẽ không có gì, nhưng đối với những thôn dân không tu luyện thì có chút nguy hiểm...

Sắc mặt Ngưu Trọng đột nhiên biến đổi!

Tuy rằng một côn đánh nát kiếm mang nhưng hai tay cầm trường côn đang không ngừng run rẩy.

Ngưu Trọng nhe răng, tuy rằng thống khổ nhưng Ngưu Trọng hắn vẫn cười gằn:

Đây là do hoa văn hỏa diễm thiêu đốt làn da.

Từng luồng khói trắng từ thân thể Ngưu Trọng bốc lên.

Thậm chí gương mặt cũng có.

Trong nháy mắt, hoa văn hỏa diễm đã phủ lên thân thể hắn.

Vừa dứt lời, hoa văn hỏa diễm trên trường côn bắt đầu lan lên hai cánh tay Ngưu Trọng!

Còn hắn thì sao?

Đã bị thương rồi...

Chiến đấu với dã thú lâu như vậy, Mục Thích biết rõ đạo lý thừa thắng xông lên, không thể cho đối phương bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Một bước dài tựa như gió nhẹ, hắn vọt nhanh về phía Ngưu Trọng!

Thấy Mục Thích lại vọt tới, sắc mặt Ngưu Trọng trở nên khó coi, thật sự coi ta là quả hồng mềm?

Sau đó ánh mắt rơi vào trên người Ngải Tuyết.

Chỉ thấy Ngải Tuyết hai tay ôm ngực, khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Ngưu Trọng nhếch miệng cười, nụ cười có chút dữ tợn:

"Cứ vậy giải quyết ngươi...

Nhưng hôm nay giao phong một kích, sắc mặt Mục Thích không có biến hóa, không lùi bước nào, vẫn vững tại chỗ.

Rõ ràng không qua bao lâu!

Rõ ràng cảnh giới chênh lệch nhiều như vậy!

Ngưu Trọng khó có tin ngẩng đầu nhìn Mục Thích.

Sao có thể?!

Trên cánh tay còn có từng vết máu, là tổn thương do kiếm ý khuếch tán!

"Ngươi thua."

Khí tức của Ngưu Trọng tăng vọt!

Mặc dù hắn không có đột phá nhưng trong khí tức vốn phù phiếm giờ lại mang theo cả hỏa diễm.

Một cỗ linh khí cháy bỏng quấn quanh Ngưu Trọng!

Hắn lập tức rống to, hai tay cầm trường côn đập một phát thật mãnh liệt!

Mục Thích cũng đã trước người Ngưu Trọng, thấy trường côn mang theo linh khí hỏa diễm từ trên nện xuống, sắc mặt không có chút biến hóa.

"Cho dù thông qua công pháp bù đắp thế nào, linh khí phù phiếm thủy chung phù phiếm... Cảm giác áp bách ngươi mang đến cho ta không mạnh bằng cự hùng Khí Hải cảnh đỉnh phong kia."

Mục Thích bình tĩnh nói, vung Ám Ma Kiếm trong tay.

Một đạo hắc quang xẹt qua không gian tiếp xúc với trường côn.

"Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ tư!"

Rắc!

Một kiếm tách đôi linh khí hỏa diễm!

Ngưu Trọng kinh hãi, hắn có thể cảm giác được linh khí hỏa diễm bên trong trường côn đang tan rã!

Giống như một đoàn năng lượng thể, bên ngoài không có chuyện gì nhưng năng lượng bên trong đang dần dần tán loạn!

Kiếm ý sắc bén dọc theo trường côn lan đến thân thể Ngưu Trọng, không ngừng cắt chém!

Từng tia máu từ trong thân thể Ngưu Trọng bắn ra!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ngưu Trọng bị đánh bay ra ngoài, sau đó lăn lộn trên mặt đất.

Hắn đau đớn gào thét, máu tươi không ngừng chảy ra...

Mục Thích nhìn lòng bàn tay bị bỏng của mình, thở dài một hơi.

Cũng may mà đánh thắng rồi.

Sau đó vui vẻ nhìn về phía Diệp Thu Bạch, tựa như đang nói... Sư tôn, lần này ta không làm cho người mất mặt!

Diệp Thu Bạch cười gật đầu.

Trưởng thôn cũng đi tới, cười nói:

"Để Vương dược sư giúp Ngưu Trọng xem thương thế đi... Kết quả đã có, ba phiếu của ta cho Mục Thích!"

"Các vị không có ý kiến gì chứ?"

Mọi người gật đầu.

Ngải Tuyết tức giận mắng một tiếng: "Phế vật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận