Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1152 - Đấu Chuyển La Bàn

. . . .

Mười thông đạo, cửu tử nhất sinh.

Tỷ lệ sống sót thật nhỏ.

Hơn nữa còn không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, mỗi cái thông đạo có cấu tạo và khí tức giống nhau như đúc, không một điểm khác biệt.

Khi nhìn thấy đám người Diệp Thu Bạch đi vào thông đạo ở giữa.

Ngải Tuyết và nam tử chất phác sửng sốt.

Đây là phát hiện lỗ hổng gì, hay là túy ý chọn?

"Chúng ta cũng vào thôi."

Đám người Diệp Thu Bạch tụ lại một chỗ cùng tiến về phía trước.

Giống như tử thần đang đi theo bên cạnh bọn họ, lặng lẽ cất bước theo sát.

Ngải Tuyết nghe vậy, cắn cắn môi gật đầu đi theo.

Mặc dù không có bất kỳ hơi thở nào khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng cảm giác áp bách vẫn như ẩn như hiện.

Nói xong, nam tử chất phác cũng đi về phía thông đạo chính giữa.

Nhìn quanh không thấy phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tưởng Thanh Loan không khỏi vui vẻ.

Nam tử chất phác đột nhiên nói:

Có thể đưa lưỡi hái sắc bén thu hoạch tính mạng của bọn họ bất kỳ lúc nào.

Bọn họ chỉ có thể đánh cược, đánh cược bọn người Diệp Thu Bạch sẽ không bằng vào một bầu nhiệt huyết mà tiến vào chịu chết.

"Ở đây cũng không có tác dụng gì, không hoàn thành nhiệm vụ thì không cần trở về."

Mọi người toàn lực phóng thích lực lượng thần hồn cảm ứng, thần sắc ngưng trọng, không dám lơi lỏng chút nào.

"Chưa tới thời khắc cuối cùng, ngàn vạn lần không được lơi lỏng, huống chi...

Trong thông đạo sáng trưng, cũng không có âm trầm hắc ám như mọi người tưởng tượng.

Ta luôn cảm giác có gì đó không thích hợp."

Thật sự chọn đúng sao?

Sắc mặt Tống Kiêu vẫn căng thẳng như cũ, lắc đầu nói:

Mắt nam tử chất phác lóe tinh quang, trầm giọng nói:

Ngải Tuyết cùng nam tử chất phác đi theo phía sau, cách bọn họ không xa, nói chuyện với nhau:

Đến bây giờ nàng cũng không biết thực lực chân thật của hắn đã đạt tới cảnh giới nào.

Thông đạo rất dài, không biết thông tới nơi nào.

Sắc mặt đám người Diệp Thu Bạch chợt biến đổi.

Ninh Trần Tâm cầm quyển sách trong tay, nghiêm túc nói.

"Huynh có cảm nhận được không?"

Tưởng Thanh Loan kinh hãi, mặc dù không có cảm giác mình bị công kích nhưng cỗ khí tức này lại làm lòng nàng gióng lên hồi chuông cảnh báo!

"Đây là cái gì?"

Mặc dù vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhưng mà yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Kẻ yếu phụ thuộc vào kẻ mạnh.

Trong tình huống thế này Ngải Tuyết sẽ theo bản năng hỏi đến ý kiến của nam tử chất phác.

Đột nhiên, từ vách kim loại trong thông đạo có từng luồng khí tức không rõ toát ra, bất tri bất giác quấn quanh trên thân tất cả mọi người!

"Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi có thủ đoạn ứng phó không?"

Khi nhìn thấy nam tử chất phác ra tay, Ngải Tuyết mới hiểu được nam tử chất phác trên ẩn tàng thực lực.

Nghe vậy Ngải Tuyết mới yên lòng.

"Không mất mạng."

Mộ Tử Tình nhìn về phía Diệp Thu Bạch hỏi.

Diệp Thu Bạch ngưng trọng lắc đầu.

Ngay cả Ninh Trần Tâm và Mục Phù Sinh am hiểu cảm nhận khí tức nhất cũng không hiểu ra sao.

Cỗ khí tức này cũng không có công kích gì, chỉ quấn quanh, giống như dây leo.

Thế nhưng sau thời gian một chén trà nhỏ, sắc mặt Hồng Anh đột biến!

"Không tốt! Cỗ khí tức này đang cắn nuốt khí vận của chúng ta!"

Bên trong đế vương ý của Hồng Anh bao hàm khí vận của một vương triều.

Khi khí vận vương triều bị cỗ khí tức này cắn nuốt Hồng Anh mới có thể nhận ra.

Vừa nghe nàng nói, sắc mặt mọi người thay đổi.

Chỉ thấy hắn lấy ra một cái la bàn, trầm giọng nói:

Nam tử chất phác nhìn thấy cảnh này sắc lại không có chút biến hóa nào.

Phía sau, Ngải Tuyết nhìn đám người Diệp Thu Bạch thế mà giải quyết được chuyện khí vận bị luồng khí tức thần bí thôn phệ, sắc không khỏi trở nên khó coi.

Từ vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Tưởng Thanh Loan đã có thể nhìn ra nàng phát hiện Tiên duyên ấn ký rốt cuộc có tác dụng gì...

"Hơn nữa cỗ khí tức này..."

Trên đời này còn có bí pháp phòng ngừa khí vận bị thôn phệ?

Phương Khung quát: "Tiên duyên ấn ký!"

Vừa dứt lời, trên trán Phương Khung liền xuất hiện một chữ cổ tản mát ra ánh sáng thánh khiết bao phủ lấy thân thể hắn.

Dưới ánh sáng thánh khiết bao phủ, tốc độ thôn phệ khí vận cũng chậm lại!

Mọi người thấy thế cũng làm theo.

Diệp Thu Bạch giữ chặt tay Mộ Tử Tình, ánh sáng thánh khiết từ Tiên duyên ấn ký cũng bao phủ lấy nàng.

Còn Hồng Anh thì giữ chặt tay Tưởng Thanh Loan, Tiểu Hắc giữ tay Tống Kiêu.

Lúc này mới tránh cho khí vận tiếp tục bị thôn phệ.

Tống Kiêu nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc hỏi:

"Đây là cái gì?"

Kết quả không có khí vận, cơ hội không thể xuất hiện, dẫn đến bị giết...

Hoặc là khoảnh khắc sinh tử, chỉ thiếu một cơ hội liền có thể đào thoát.

Chỉ sợ sau này tìm kiếm cơ duyên, đột phá cảnh giới đều sẽ gặp phiền toái lớn.

Một khi không còn khí vận.

Nhưng đồ chơi này thuộc về có thể không cần, nhưng không thể không có!

Khí vận mặc dù hư vô mờ mịt, không nhìn thấy cũng sờ không được, bình thường cũng không cảm giác được, rốt cuộc có tác dụng gì.

"Đứng trong vòng ba bước quanh ta."

Ngải Tuyết tiến lại gần nam tử chất phác.

Ngay sau đó nam tử chất phác rót khí tức vào trong la bàn, kim đồng hồ màu vàng ở giữa la bàn bắt đầu chuyển động, cỗ khí tức xung quanh đều bị la bàn hấp thu!

Nhìn thấy la bàn cùng với hiệu dụng của nó, sắc mặt Ngải Tuyết đột nhiên thay đổi, nói:

"Đây là... một trong hai kiện Đế khí của Thánh điện, Đấu Chuyển La Bàn?!"

"Không phải thứ này do điện chủ tự mình thủ hộ sao? Vì sao lại xuất hiện trong tay ngươi?"

Đấu Chuyển La Bàn là pháp bảo cấp bậc Thần Đế.

Tác dụng của nó chính là có thể dời đi tất cả công kích nhờ vào quy tắc chi lực, đương nhiên có thể dời đến mức nào phải xem thực lực của người nắm giữ.

Bao gồm cả thôn phệ khí tức thần bí này.

Nam tử chất phác thản nhiên nói:

"Lời không nên hỏi thì đừng hỏi."

"Ngươi cầm la bàn."

Ngải Tuyết sững sờ tiếp nhận Đấu Chuyển La Bàn, hỏi:

"Đưa ta làm gì?"

Nhưng nam tử chất phác không trả lời nữa, tiếp tục đứng bên cạnh Ngải Tuyết không nói gì, khôi phục trạng thái chất phác lúc trước.

Ngải Tuyết nhìn thoáng qua nam tử, cầm la bàn tiếp tục đi về phía trước.

Bất quá đoạn đường kế tiếp cũng không có phát sinh nguy hiểm gì khác.

Ước chừng đi hết nửa ngày mới ra khỏi thông đạo.

Đây cũng không có nghĩa thông đạo này chính là đường sống.

Nửa ngày đã đủ để thôn phệ hết khí vận của một người.

Khi khí vận bị thôn phệ sạch sẽ, sau đó có chuyện gì xảy ra nữa, không ai dám nghĩ.

Đám người Diệp Thu Bạch và Ngải Tuyết không có vấn đề gì vì bọn họ có thủ đoạn ứng phó với tình huống này.

Đổi lại là những người khác căn bản không có phương pháp giải quyết.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn khí vận của mình bị thôn phệ không còn...

Sau đó ngã xuống theo một cách nào đó...

Sau khi ra khỏi thông đạo, cảnh tượng trước mắt xuất hiện sự thay đổi.

Phóng mắt nhìn có một mặt tường kim loại to lớn phía trước, trên mặt tường treo một họa quyển lớn.

Trong họa quyển là cảnh tượng vạn vật.

Có khí tức không gian chi lực khổng lồ phát tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận